Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 2

MỤC LỤC

Giọng:

✽✽✽✽✽✽

Trần Thị Hợi – Ung Thư Dạ Dày – Nghệ An

✽✽✽✽✽✽

– Hành trình thoát chết kỳ lạ của bệnh nhân ung thư dạ dày

Những ngày điều trị tại nhà, nhiều người thấy bà suy kiệt thì khuyên bà không nên mổ và xạ trị, may chăng còn kéo dài thêm được sự sống.

Hai chữ “ung thư” quả thực là sợ hãi, bởi vì trong cách hiểu của nhiều người, đó là một căn bệnh kinh hoàng. Trước đây, nhắc tới ung thư, cũng có nghĩa là người bệnh phải sống chung với hàng núi thuốc, với xạ trị, hóa trị, sẽ rụng tóc, sẽ héo hon mòn mỏi và gần như ai cũng nghĩ mình…sẽ chết, sớm hay muộn thì cũng chỉ là vài tháng hay may mắn lắm thì vài năm.

Nhưng cũng có những trường hợp vượt qua ung thư một cách kỳ lạ. Bị bệnh viện trả về, đồng nghĩa với việc bị “kết ản tử”, họ vẫn sống sót. Có thể họ vượt qua do khổ luyện, hay dùng các bài thuốc lạ, hay vì một cơ duyên nào đó…tất cả đều chưa có một lý giải chính xác.

PV VTC News đã tìm gặp và ghi nhận một số trường hợp đặc biệt, với mong muốn có thêm những hướng đi và niềm hy vọng mới cho những người đang mắc phải căn bệnh quái ác này.

Ở độ tuổi 68, bà Trần Thị Hợi (Khối 17, phường Hưng Bình, TP. Vinh, Nghệ An) vẫn tràn đầy sinh lực. Với làn da hồng hào, mái tóc đen cùng khuôn mặt luôn tươi tắn, hàng ngày bà vẫn tập thể dục, đi chợ… như chưa hề có bất cứ biểu hiện bệnh tật nào cả. Nhìn vào bà, không ai nghĩ rằng mới chỉ cách đây 6 năm, bà còn là một bệnh nhân ung thư suy sụp và tuyệt vọng.

Nhắc lại câu chuyện vượt qua bệnh tật, ông Nguyễn Ngô Hương (chồng bà Hợi) cho biết: “Tôi không dám nhận định vợ tôi chiến thắng ung thư nhờ cái gì nữa, chỉ có thể nói đó là cái duyên gặp thầy gặp thuốc, cái phúc phận của gia đình mình”.

Theo ông Hương, nhờ áp dụng một số phương pháp chữa bệnh kỳ lạ, mà vợ ông đã chữa khỏi bệnh căn bệnh ung thư dạ dày trong vòng 2 năm.

Bà Hợi vốn công tác ở bưu điện tỉnh, sau khi về hưu, bà chỉ quanh quẩn điền viên, vui vầy với con cháu. Những tưởng bà sẽ được hưởng cuộc sống an nhàn cuối đời, nhưng thật không ngờ những cơn đau bắt đầu xuất hiện và liên tục kéo đến. Tháng 8/2009, các bác sĩ phát hiện bà mắc bệnh ung thư dạ dày.

Trò chuyện với chúng tôi, bà Hợi vẫn nhớ như in những ngày tháng ấy. Trước đó, bà thỉnh thoảng thấy đau vùng hạ vị, sau đó những cơn đau tăng dần, có những lúc bà nằm một chỗ, không ăn không uống, không đi lại được.

Nghĩ mình mắc bệnh của phụ nữ, bà ra bệnh viện phụ sản Trung ương khám. Các bác sĩ sau khi chẩn đoán đã khẳng định từ vùng rốn của bà trở xuống không có bất cứ biểu hiện gì. Đồng thời, họ khuyên bà nên qua những bệnh viện khác để kiểm tra phía trên vùng hạ vị, may chăng phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Lúc đó, bà không nghĩ mình mắc bệnh về dạ dày, bởi vì nếu thế sẽ phải đau ở vùng thượng vị, nhưng lúc đó khối u trong dạ dày bà có lẽ đã quá to nên những cơn đau đã chạy xuống phía dưới.

Qua bệnh viện Bạch Mai, sau quá trình nội soi và chụp cắt lớp, kết quả cho thấy trong niêm mạc dạ dày có một khối u lồi ra, to bằng miệng chén. Lúc đó vì chưa sinh thiết nên bác sĩ cũng chỉ nghi là bị ung thư. Bệnh viện cấp cho bà 1 số thuốc bảo về uống và tiếp tục theo dõi.

Sau một thời gian ngắn điều trị tại nhà, các cơn đau không có dấu hiệu thuyên giảm mà còn tăng dần. Bà Hợi cùng gia đình điếng người khi tai họa giáng xuống trong lần đi khám tiếp theo ở bênh viện K Hà Nội.

Bà kể, hôm đó đúng vào phiên trực khám của giáo sư Nguyễn Đại Bình (thời điểm ấy còn là Trưởng khoa ngoại bệnh viên K Tam Hiệp, Hà Nội). Nhìn thấy phim chụp nội soi, giáo sư Nguyễn Đại Bình đã khẳng định gần như chắc chắn bà mắc ung thư biểu mô tuyến dạ dày.

Các bác sĩ viện K tiến hành sinh thiết, chẩn đoán đây là khối u ác tính, nên đã đề nghị bệnh nhân mổ cắt khối u và điều trị truyền hóa chất. Tuy nhiên, ngày lên bàn mổ, do quá sợ hãi nên huyết áp của bà cứ tăng cao vùn vụt. Ca mổ không thể thực hiện được, bệnh viện đành cho bà về nhà điều trị huyết áp, chờ lần sau ra mổ lại.

Bà Hợi cùng gia đình vô cùng lo lắng, bởi bà biết mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày thì gần như sớm muộn gì cũng sẽ ra đi. Trong những ngày uống thuốc tây tại nhà, có nhiều người bảo rằng căn bệnh này phát triển rất nhanh, và may chăng chỉ sống thêm được nhiều lắm là 2 năm.

Lại có người thấy bà có biểu hiện đã rất nặng thì khuyên can bà không nên mổ, may ra còn kéo dài thêm được sự sống. Vì một khi đã thò dao kéo vào trong người, tuổi lại cao, chỉ sợ cơ thể không chống cự nổi với bệnh tật.

Không ai nghĩ bà Hợi đã từng suy sụp và tuyệt vọng hồi còn mắc căn bệnh ung thư vài năm trước

“Là người bị bệnh thì phương pháp điều trị thế nào cũng phải chấp nhận, nhưng tôi sợ nhất là truyền hóa chất. Nghĩ đến cảnh cứ truyền hai tuần lại nghỉ hai tuần, mỗi lần truyền liên tục trong 54 giờ, cứ liên miên trong bệnh viện truyền hóa chất đến 12 tháng, tôi đã vô cùng suy sụp và rất mệt mỏi”, bà Hợi tâm sự.

Trong những lần ra Hà Nội khám bệnh, nhìn thấy những bệnh nhân ung thư khi vào phòng truyền hóa chất thì khỏe nhưng khi ra thì bước không nổi, con cái phải bế lên, thì bà rất sợ hãi. Hàng loạt trường hợp mắc bệnh ung thư cũng đã chết, dù hóa trị nhiều lần, khiến bà càng mất niềm tin vào phương pháp điều trị này.

Thời điểm ấy, bà gầy tong teo, từ 62kg xuống còn hơn 40kg, suốt ngày bị những cơn đau hành hạ khiến bà chỉ nằm một chỗ. Người thân, họ hàng, bạn bè đến thăm đều động viên bà thật bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Trước đó, gia đình bà cũng nghe ngóng đủ mọi cách chữa trị bệnh ung thư. Trong cơn hoảng loạn, thì có một người bạn đến thăm và mách cho gia đình bà về một thầy lang người Thái ở huyện Mai Châu, Hòa Bình, có những bài thuốc gia truyền có thể giúp kéo dài cuộc sống cho bệnh nhân ung thư, và một thầy lang khác với phương pháp chữa bệnh kỳ bí tận mãi vùng cao biên giới Sốp Cộp, Sơn La.

Có bệnh vái tứ phương, gia đình bà lập tức chuẩn bị lên đường với những niềm hy vọng le lói.

Còn tiếp…

https://vtc.vn/chuyen-kho-tin-ve-nhung-benh-nhan-ung-thu-thoat-an-tu-ky-la-d206529.html

– Người đàn bà thoát “án tử” ung thư một cách kỳ lạ

– Giữa năm 2010, nội soi ở viện K, thì các bác sĩ chỉ còn nhìn thấy một nhúm thịt nhỏ màu trắng nằm ở thành dạ dày, họ kết luận là có dị sản ruột.

Hỏi chuyện về thầy lang ở Mai Châu (Hòa Bình) có bài thuốc chữa bệnh ung thư kỳ bí, bà Trần Thị Hợi (Khối 17 Hưng Bình, Vinh, Nghệ An) cũng chỉ biết gọi tên là Mế. Bà Mế đã 86 tuổi, sống trong một bản nhỏ gần thị trấn.

Lần đó, người bạn đã dẫn cả gia đình bà Hợi đến tận nơi. Xung quanh căn nhà nhỏ bệnh nhân đang nằm la liệt, phía bên trong Mế đang khám bệnh bốc thuốc cho 1 gia đình nói giọng miền nam, ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện đã trả về nhà lo hậu sự. Biết được thông tin về Mế, họ lặn lội từ trong Cần Thơ ra trị bệnh.

Hỏi chuyện thì những bệnh nhân đang chờ thi nhau kể, có người đến khám lần đầu, có người đã uống thuốc của Mế được 2 năm. Phần đa là những ca ung thư trong nội tạng như dạ dày, phổi, tá tràng…Cũng có người bệnh tình không hề thuyên giảm nhưng vì được uống thuốc gia truyền nên cũng không nặng thêm, đang chờ điều trị dần dần.

Bà Hợi chờ đến tận tối mới được vào khám. Sau khi xem xong phim chụp cắt lớp, Mế thấy bà Hợi xanh xao liền đặt tay lên các huyệt mạch trên lưng, rồi đọc các triệu chứng về lục phủ ngũ tạng. Mế bảo rằng, dạ dày của bà Hợi đang bị tổn thương nặng, có một chỗ đang viêm loét, phình to. Vết loét gây đau nhức khiến cho bà Hợi không ăn, không uống được, cộng thêm với tinh thần sợ hãi nên sức khỏe của bà ngày càng sa sút.

Mế khẳng định bệnh tình của bà Hợi có thể chữa được, tuy nhiên sẽ phải kéo dài nhiều năm ròng rã và tích cực uống thuốc.

Mế bảo con trai lấy cho bà Hợi hơn hai chục thang thuốc, bỏ trong cái túi to bổ chửng, bảo về nhà cứ sắc 2 ngày uống hết một thang, uống như nước chè hàng ngày. Mế dặn không phải kiêng kị gì, hết thuốc lại lên kiểm tra tiếp và uống những bài thuốc mới của Mế.

Về đến Vinh, người nhà mở ra xem thì thấy cả một rổ lá cây và một số hạt như hạt kê, hạt răng ngựa. Nấu lên, vị thuốc có mùi hăng hắc, chan chát. Hằng ngày, cứ ăn xong bà Hợi lại uống 1 bát thuốc. Kỳ lạ thay, các triệu chứng của cơn đau cũng không còn dữ dội như trước nữa.

Dùng hết đống thuốc của thầy lang người Thái cấp cho ấy, bà Hợi ra bệnh viện Bạch Mai kiểm tra lại. Trên phim chụp cắt lớp cho thấy, vùng tổn thương niêm mạc dạ dày của bà vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, nó không có dấu hiệu lở loét be bét hình hoa súp lơ như trước nữa. Khối u vẫn còn đó, nhưng trơn láng, những biểu hiện của bệnh tật đã có dấu hiệu giảm bớt. Ai cũng kinh ngạc trước những sự thay đổi đó, niềm hy vọng được nhân lên gấp bội.

Bà Hợi kể, lúc gia đình chuẩn bị lên Mai Châu để tiếp tục lấy những bài thuốc mới, thì có người lại mách cho bà một phương pháp chữa bệnh kỳ bí khác

Chuyện là, cuối năm 2009, bạn của con trai út vốn là một phóng viên báo chí ở Hà Nội, trong những lần lang thang mãi tít miền biên giới trên vùng cao Sơn La, anh ta đã phát hiện ra một dị nhân kỳ lạ tên Vì Văn Cán. Bên cạnh việc có những bài thuốc bí truyền học từ bên Lào về, ông Cán còn có cách chữa bệnh chẳng giống ai: dùng ống tre hút dị vật trong người.

Tất nhiên mới đầu phát hiện ra dị nhân, anh phóng viên vẫn nghĩ đó là trò bịp bợm. Nhưng suốt 2 tuần trời ăn chực nằm chờ ở đó theo dõi, rồi điều tra đủ các kiểu, anh ta vẫn không phát hiện ra điều gì khuất tất, trong khi những trường hợp đến chữa bệnh, có người khỏi là có thật. Hỏi chính quyền thì người ta bảo ông Cán dù kỳ lạ nhưng vẫn chữa được một số bệnh, lại không lấy tiền, nên họ không can thiệp.

Nhân có một vị phó giám đốc một bệnh viện lớn ở Hà Nội nhờ anh ta dẫn lên gặp dị nhân đó hy vọng chữa được căn bệnh bí ẩn của con trai mình, với quan điểm “những bệnh kỳ lạ sẽ chữa bằng phương pháp kỳ lạ”, tiện thể, anh phóng viên nhớ tới trường hợp của bà Hợi, và khuyên bạn nên đưa mẹ đi cùng lên kiểm tra thử, biết đâu lại có thể nhanh chóng khỏi bệnh.

Trong lần chạy chữa ở Sơn La đó, dị nhân Vì Văn Cán cũng khẳng định là bệnh của bà Hợi sẽ khỏi trong vòng 1 năm. Ông ta cho thuốc, đồng thời gắn ống tre vào bụng bà và rút ra một đám dịch bầy nhầy bỏ vào chén nước, trong ánh mắt sững sờ kinh ngạc của tất cả những người chứng kiến.

Trở về Vinh, bà Hợi tiếp tục uống 2 loại thuốc của cả bà Mế lẫn của ông Cán. Cũng thật lạ, những cơn đau của bà cứ ngày một giảm dần, có lần cả tháng không xuất hiện cơn đau nào. Bà ăn được ngủ được, cơ thể dần dần hồi phục. Vẫn chưa chắc chắn, cứ hai tháng một lần bà lại ra Hà Nội chụp chiếu lại, mỗi lần đi một bệnh việc khác nhau, lúc thì Bạch Mai, lúc thì viện 108. Các kết quả cho thấy, khối u ngày một bé dần.

Gia đình bà Hợi trong lần lên tạ ơn dị nhân Sơn La

Giữa năm 2010, bà Hợi ra nội soi ở viện K, thì các bác sĩ chỉ còn nhìn thấy một nhúm thịt nhỏ màu trắng nằm ở thành dạ dày, họ kết luận là có dị sản ruột, và bảo bà nên mổ cắt bỏ. Lần này, tinh thần đã vững, bà đồng ý lên bàn mổ.

Bà bảo, thậm chí lúc tỉnh lại, ông bác sĩ vào khám còn nói tếu táo: “Trường hợp như cô là rất hiếm đấy, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu đó là mầm bệnh ung thư thì đã phát hiện sớm và cắt bỏ được, chứ như người ta thì thường chỉ phát hiện khi đã bệnh nặng, vào giai đoạn cuối, khi khối u đã quá lớn, lúc đó thì sợ muộn mất rồi…”. Tất nhiên, ông bác sĩ không hề biết chuyện bà đã đi khám ở các bệnh viện khác nhau, cũng như chạy chữa bằng những bài thuốc lạ trên Tây Bắc.

Ông Nguyễn Ngô Hương: “Vợ tôi may mắn khỏi bệnh vì gặp thầy gặp thuốc, nhưng cũng không xác định được là nhờ phương pháp nào”

Sau lần mổ ở viện K, sức khỏe của bà Hợi dần trở lại như bình thường. Hiện tại, nhìn vào bà, không ai nghĩ rằng bà đã từng rơi vào tình trạng suy kiệt cơ thể vì tuyệt vọng. Đã thêm mấy lần ra bệnh viện kiểm tra lại, không hề thấy xuất hiện tế bào lạ trong cơ thể, bà Hợi tin rằng đã hoàn toàn đoạn tuyệt với căn bệnh ung thư quái ác.

“Tôi cũng không biết là nhờ thuốc gia truyền của bà Mế ở Mai Châu hay nhờ phương pháp chữa bệnh kỳ lạ của dị nhân Sơn La nữa, hay là vì cả hai, chỉ biết rằng, vợ tôi đã khỏi bệnh. Gặp thầy gặp thuốc, đó là cái duyên cũng như cái phúc của gia đình tôi vậy”, ông Nguyễn Ngô Hương (chồng bà Hợi) chia sẻ.

Hải Minh

https://vtc.vn/nguoi-dan-ba-thoat-an-tu-ung-thu-mot-cach-ky-la-d206660.html

✽✽✽✽✽✽