Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 3
MỤC LỤC
- 1Nguyễn Lữ Thu Hồng – Ung Thư Tuyến Tụy – Gia Lai
- 2Nguyễn Thị Ngọc Diễm – Ung Thư Vòm Họng – Hồ Chí Minh
- 3Đinh Văn Trượng – Ung Thư Phổi – Bắc Ninh
- 4Vũ Anh Tú – Ung Thư Phổi – Hà Nội
- 5Trần Công Tín – Ung Thư Đại Tràng – Huế
- 6Vũ Văn Đãng – Ung Thư Phổi – Phú Thọ
- 7Nguyễn Đình Ngọc – Ung Thư Máu – Vũng Tàu
- 8Đặng Thúy Hiến – Ung Thư Gan – Ninh Bình
- 9Nguyễn Thị Ngọc Trâm – Ung Thư Vú – Vũng Tàu
- 10Lê Bảo Toàn – Ung Thư Vòm Họng – Hà Nội
- 11Nghệ Sĩ Anh Vũ – Ung Thư Đại Tràng – Hồ Chí Minh
- 12Nguyễn Ngọc Ba – Ung Thư Phổi – Hồ Chí Minh
- 13Phan Khắc Toàn – Ung Thư Thanh Quản – Hà Tĩnh
- 14Phạm Thị Huế – Ung Thư Gan – Thái Bình
- 15Nguyễn Thị Kim Thư – Ung Thư Dạ Dày – Bạc Liêu
- 16Dương Thị Chiến – Ung Thư Máu – Hà Tĩnh
- 17Nguyễn Thanh Sơn – Ung Thư Hạch – Hà Nội
- 18Nguyễn Xuân Hảo – Ung Thư Vòm Họng – Phú Thọ
- 19Nguyễn Tấn Khả – Ung Thư Gan – Quảng Nam
- 20Đoàn Thị Mơ – Ung Thư Não – Nam Định
- 21Nguyễn Thị Loan – Ung Thư Vú – Hà Nam
✽✽✽✽✽✽
Nguyễn Lữ Thu Hồng – Ung Thư Tuyến Tụy – Gia Lai
✽✽✽✽✽✽
– Cô giáo 9x xinh đẹp kể chuyện 8 năm chiến đấu với bệnh ung thư sau khi nhận “án tử” từ bác sĩ
– 17 tuổi, chị biết tin mình bị ung thư u tụy đã di căn gan – loại ung thư dễ tử vong nhất trong các loại ung thư.
Mơ được làm cô giáo
Tôi đã gặp nhiều bệnh nhân mắc bệnh ung thư, nặng có, nhẹ có. Có lẽ, khi nói đến họ hình ảnh đầu tiên tôi nghĩ đến là mái đầu không một cọng tóc bởi những đợt xạ trị.
Nhưng biết chị, một cô giáo trẻ mắc căn bệnh ai cũng khiếp sợ lại cho tôi một cách nhìn hoàn toán khác. Ít ai nghĩ, một cô gái có khuôn mặt tươi tắn, căng tràn nhựa sống lại mắc bệnh ung thư 8 năm nay. Chị là Nguyễn Lữ Thu Hồng, 25 tuổi, trú tại xã Biển Hồ, thành phố Pleiku, Gia Lai.
Điều đặc biệt, nụ cười tươi là ấn tượng chị để lại với những người đã từng gặp mình. Đặc biệt hơn nữa, suốt thời gian qua chị sống khỏe mạnh, chỉ uống thuốc nam, chưa uống một viên thuốc tây nào.
Học sớm một năm, 17 tuổi, chị Nguyễn Lữ Thu Hồng đã học lớp 12. Ngày đó, chị ấp ủ nhiều ước mơ, dự định, khát khao thành một nhà giáo.
Rồi một lần trong cơn đau bụng quằn quại, chị được gia đình chuyển vào cấp cứu Bệnh viện Gia Lai. Tại đây, bác sỹ chẩn đoán chưa chính xác bệnh tình nên khuyên gia đình đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) khám tiếp.
Một ca mổ lớn kéo dài 6 tiếng chỉ để lấy một ít tế bào sinh thiết diễn ra, bởi người ta phát hiện khối u nằm rất sát gan và mật. Chị nằm hơn một tháng cho lành vết mổ, ngày xuất viện chị được các bác sĩ chẩn đoán u tụy giai đoạn cuối.
Ngày ấy, cô gái luôn nghĩ mình khỏe mạnh nhận tin bị ung thư là một tổn thương lớn. Trái tim của cô gái bé bỏng đau thắt lại khi biết mình sẽ chết. Khi nghe bác sĩ thông báo, mẹ chị đã ngất lịm đi. Câu trả lời tiêm mooc-phin là lời khuyên duy nhất các bác sĩ dành cho mẹ chị khi nhận được câu hỏi rằng, nếu cháu lên cơn đau thì phải làm sao.
Thương con gái nhỏ tội nghiệp, gia đình chị gõ cửa nhiều bác sĩ, ra đến tận Huế, Đà Nẵng nhưng đều nhận được những cái lắc đầu trong vô vọng. Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi tốt nghiệp. Chị Hồng vẫn tham gia thi dù đã nghỉ mấy tháng chữa bệnh.
Không dừng lại ở đó, chị Hồng tiếp tục ôn luyện để thi đại học. Bệnh tình không làm mờ được ước mơ trở thành cô giáo của chị. Chị đỗ chuyên ngành Sư phạm Ngữ văn của Đại học Quy Nhơn.
Có buồn cũng không giải quyết được gì, thời gian thì không chờ đợi ai. Mong muốn sống trọn vẹn, khát khao sống có ý nghĩa cũng là động lực vô hình giúp chị vươn lên.
Những ngày tháng ngồi trên giảng đường đại học, bạn bè biết chị là một cô gái nhỏ nhắn luôn nở nụ cười thật tươi, ấm áp. Bản thân chị, ngoài sống vui vẻ, chan hòa với mọi người xung quanh cũng trau dồi kiến thức nghề giáo, luôn cố gắng học tập với kết quả tốt nhất.
Khát khao sống đẹp
4 năm đại học trôi nhanh như cơn mưa rào mùa hè, cô gái ngày nào còn bỡ ngỡ chưa quen với việc xa gia đình đã cầm trên tay tấm bằng cử nhân đại học. Nhưng, ước mơ trở thành giáo viên không dễ dàng như chị nghĩ.
Ra trường chưa xin được việc làm, chị Hồng dạy kèm các em trong xóm. Chị vẫn khát khao trở thành cô giáo thuộc một ngôi trường cụ thể. Cơ hội cũng đến với chị, năm vừa qua trong đợt thi tuyển công chức giáo dục, chị Hồng trúng tuyển. Chị về làm giáo viên cấp 2 ở xã Ia Pia, huyện Chư Prông, tỉnh Gia Lai.
Đó là một ngôi trường mà học sinh còn nhiều khó khăn, kinh tế người dân nơi đây còn nghèo nàn. Bất tiện hơn, ngôi trường đó cách nhà chị 50 cây số.
Ngày hôm nay, nhìn lại quãng thời gian qua, chị Hồng bảo mình đang có cuộc sống rất tốt. Chị thấy hạnh phúc vì có gia đình là chỗ dựa tinh thần, có những người bạn, người anh em thật sự. Và có một công việc mà mình yêu, lao động bằng trái tim.
Chị Hồng cho biết: “Tôi không đặt cuộc đời mình cạnh cuộc đời những người khỏe mạnh để thấy mình bất hạnh mà tôi đặt mình cạnh những số phận đã ra đi vì ung thư để thấy mình là người may mắn” (ảnh nhân vật cung cấp)
Bên cạnh công việc của một giáo viên, chị Hồng làm thơ, cộng tác viết bài cho báo và tạp chí của tỉnh. Cô giáo trẻ đó sống và làm việc hết mình.
“Từ ngày biết mình mắc bệnh, ở mỗi chặng đường tôi đi đều có những người đồng hành và họ biết rõ câu chuyện của tôi. Tôi không cố tình giấu vì không ngại nhận mình là bệnh nhân ung thư.
Ung thư là căn bệnh khủng khiếp rồi nhưng quan trọng là người ta đối mặt với như thế nào thôi. Tôi không đặt cuộc đời mình cạnh cuộc đời những người khỏe mạnh để thấy mình bất hạnh mà tôi đặt mình cạnh những số phận đã ra đi vì ung thư để thấy mình là người may mắn”, chị Hồng cho biết.
Chị Hồng muốn bản thân sống có ý nghĩa, sống hết mình. Chị cũng suy nghĩ nhưng không dành chỗ cho nỗi buồn nữa. Nếu một ngày phải rời xa cuộc sống này, chị chỉ tiếc vì không còn được gặp lũ học trò nhỏ, được nói chuyện với những ánh mắt trong veo nữa, và tiếc cho những dự dịnh dang dở của riêng mình.
(Còn nữa)
Ngọc Thi
– Bí quyết sống khỏe của cô gái 9x xinh đẹp có 8 năm chiến đấu với di căn ung thư tụy
– Tinh thần lạc quan, nghị lực sống của chị Nguyễn Lữ Thu Hồng (Pleiku, Gia Lai), người mắc ung thư tụy 8 năm khiến người đời kính nể.
Mỉm cười may mắn sẽ đến
Từ ngày nhận kết luận con gái bị ung thư tụy, gia đình chị thường xuyên đi hỏi han, tìm hiểu về căn bệnh. Không chỉ một mình cô gái nhỏ “chiến đấu” với căn bệnh quái ác mà đó được coi như nhiệm vụ của cả gia đình. Suốt 8 năm qua, chị Hồng chỉ uống thuốc nam tại một hiệu thuốc đông y gần nhà.
Những tháng ngày còn đi học, ngày nào chị Hồng cũng dậy từ 3h giờ sáng sắc thuốc để kịp uống trước khi lên giảng đường. Đến thời điểm hiện tại thì chị đỡ vất vả hơn, hàng ngày chị đi dạy ở trường vào buổi chiều, ở nhà thì có mẹ hỗ trợ sắc thuốc.
Nhiều người khi biết chị bị ung thư 8 năm đều nhìn chị bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trò chuyện với chúng tôi, chị bảo rằng mình không phải một vĩ nhân mà chỉ là một cô gái ấp ủ nhiều dự định, chị cũng có những phút giây yếu lòng.
Chị đã nói về ung thư không phải bằng nước mắt, mà bằng chính sự lạc quan, yêu đời của mình (ảnh nhân vật cung cấp)
Cũng giống như những người khác, khi phát hiện mình bị ung thư, chị Hồng không tránh khỏi đau khổ, suy sụp. Thế nhưng, chị đã vực dậy niềm tin trong mình và biến chúng thành động lực để chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo.
Chị Hồng cho hay: “Tôi thấy mình là một người may mắn, tuy mang trong mình căn bệnh ung thư tụy ác tính đã di căn sang gan 8 năm qua nhưng chưa phải tiêm một mũi mooc phin hay sử dụng bất kì liệu pháp điều trị ung thư nào bằng tây y”.
Có lẽ, khi nghĩ về bệnh tật, người ta mới biết mình yêu cuộc sống tới mức nào. Chị luôn tâm niệm một câu, hãy luôn mỉm cười, may mắn sẽ đến. Chị cũng nhủ lòng mình sống lương thiện, trời đóng cánh cửa này, sẽ mở ra một cánh cửa khác cho mình.
Ít nghĩ về cái chết dù là cái chết thanh thản
Mỗi sáng khi thức dậy, việc đầu tiên chị nghĩ là hôm nay vị thuốc nam ấy sẽ như thế nào: chan chát, bờn bợn hay nhạt nhẽo…Chị cũng tin là thuốc đã cứu mình 3 phần, còn lại là sự lạc quan…Hàng ngày, cô giáo trẻ đều đặn đến lớp và lấy đó làm niềm vui.
Trong bài thơ “Một mai thức dậy” chị viết: “Một mai thức dậy / Đi trọn kiếp người / Xin là thạch thảo / Tím hoài khôn nguôi”. 25 tuổi, cũng như bao người, chị Hồng có bao ước mơ, dự định. Nhưng, chị đã nói về ung thư không phải bằng nước mắt, mà bằng chính sự lạc quan, yêu đời của mình.
Cô giáo trẻ luôn mong muốn những bài giảng, câu chuyện bên lề của mình sẽ chắp ước mơ cho những cô cậu học trò nơi xã nghèo, khó khăn. Với những cô cậu học trò nhỏ, cô Hồng luôn nở nụ cười thật tươi khi chúng cất tiếng chào. Còn trong mắt đồng nghiệp thì chị là một cô giáo nhiệt huyết, giảng bài tận tụy.
Chị Lữ Hồng bảo rằng, chỉ mong những ai đã và đang bị bệnh như mình hãy tin vào cuộc sống khi còn có thể, và hãy nỗ lực sống khi còn có thể (ảnh nhân vật cung cấp)
Hơn ai hết, chị nhận thức rõ vai trò của sức khỏe. Chị rèn bản thân sinh hoạt, ăn, ngủ điều độ, đúng khoa học hơn. Bên cạnh đó, chị cũng rèn luyện thể thao như tham gia đá bóng…
“Tôi ít nghĩ về cái chết dù đó là cái chết thanh thản. Tinh thần mới là cái quyết định chứ không phải là thuốc, tâm bệnh khó chữa hơn thân bệnh nhiều. Cuộc đời chưa bao giờ là dài mà người ta sống chậm nên mới sinh ra sự hối tiếc.
Và tôi luôn dặn lòng mình sống hướng thiện, sống thật tử tế và đường hoàng thì mọi chuyện tốt lành sẽ đến thôi, hoặc ít nhất là mọi thứ sẽ ổn”, chị Hồng cho biết.
Có thể trường hợp của cô giáo Nguyễn Lữ Thu Hồng là một ẩn số của y học nhưng nghị lực, tinh thần là “liều thuốc” mà khoa học chưa thể làm ra. Kết thúc cuộc trò chuyện với chúng tôi, chị bảo rằng, chỉ mong những ai đã và đang bị bệnh như mình hãy tin vào cuộc sống khi còn có thể, và hãy nỗ lực sống khi còn có thể.
Ngọc Thi
– Cô giáo 9X kể về ung thư bằng nụ cười
09:12 – 09/07/2017
8 năm mang trong mình căn bệnh ung thư tụy, bác sĩ bảo bó tay từ khi mới học lớp 12, nhưng niềm vui sống, sự lạc quan đã giúp cô giáo Nguyễn Lữ Thu Hồng (25 tuổi) vượt qua tất cả: đỗ đại học, làm cô giáo dạy văn, rồi vào hôm qua (8.7) đã ra mắt tập thơ đầu tay với các bệnh nhân ung thư ở TP.HCM.
Chương trình Chạm vào ước mơ của Báo Thanh Niên đã kết nối cô giáo Hồng đến với buổi sinh hoạt này. Hồng là người suốt 8 năm qua đã vượt lên nỗi sợ về căn bệnh ung thư tụy quái ác, luôn xinh đẹp và lạc quan trong cuộc sống.
Đang là giáo viên dạy văn tại Trường THCS Kpă Klơng, xã Ia Pia, H.Chư Prông (Gia Lai), thời gian rảnh, Hồng hay viết lách để giãi bày tâm sự hoặc ghi lại những gì nhìn thấy trong cuộc sống. Một lần nói chuyện với nhà thơ Văn Công Hùng, Hồng tâm sự muốn được chia sẻ cùng những người đang điều trị bệnh ung thư về câu chuyện của mình và được xuất bản tập thơ đầu tay.
Điều ước thành hiện thực
Biết điều này, ê kíp thực hiện chương trình Chạm vào ước mơ đã bí mật liên hệ, cùng sự hỗ trợ của nhà thơ Văn Công Hùng và Nhà xuất bản Hội Nhà văn in 500 cuốn thơ với sự tài trợ của Công ty Tecco. Đặc biệt hơn, khi biết được ý nghĩa của chương trình, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Giám đốc Nhà xuất bản Hội Nhà văn, đang công tác ở Mỹ đã gọi về ủy nhiệm cho cấp phó ký gấp giấy phép xuất bản tập thơ Một mai thức dậy của Lữ Hồng, đồng thời miễn luôn phí cấp giấy phép.
Trong chuyến bay từ Gia Lai về TP.HCM trong đêm 7.7, Lữ Hồng chia sẻ với chúng tôi nhiều điều, từ công việc đến cuộc sống, ngoại trừ căn bệnh ung thư tụy cô đang mắc trong người. Niềm vui sống hồn nhiên, căng tràn luôn là sự cảm nhận rõ ràng của người đối diện khi gặp Lữ Hồng.
Chuyến bay đêm quá ngắn, Hồng chỉ biết mình đến TP.HCM để tham dự một buổi sinh hoạt của câu lạc bộ 4T mà không hề biết mình là nhân vật chính của chương trình Chạm vào ước mơ số thứ 5.
Chúng ta đừng nói về ung thư bằng nước mắt. Để tạo niềm tin, thì không dùng nước mắt để nói với nhau, hãy nói về ung thư bằng nụ cười, bằng những gì căng tràn sức sống nhất, tươi vui nhất, nhằm tạo niềm lạc quan vực dậy chúng ta khỏi ung thư.
Sáng qua, Hồng mặc chiếc áo trắng tinh khôi, tóc cột cao gọn gàng xuất hiện rạng rỡ tại hội trường. Giọng rành mạch, Hồng nói rằng nghe ung thư thì cũng sợ chết đấy, nhưng đó là cảm giác duy nhất xuất hiện trong 8 năm.
Sự lạc quan của Hồng có lẽ sẽ khiến nhiều người bất ngờ và ngạc nhiên hơn nhưng khi nền nhạc cất lên, cả hội trường chưa kịp hiểu chuyện gì thì ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng từ đâu đó ngoài cửa cầm hộp quà đi về phía sân khấu.
Mr.Đàm không hát như lẽ thường mà vừa đi vừa đọc những câu thơ trong bài Mẹ sẽ dõi về con (bài thơ Lữ Hồng tặng thiếu úy Đậu Thị Huyền Trâm, người mẹ trẻ ra đi vì ung thư sau khi quyết giữ đứa con mình). Hồng khựng lại, lạc nhịp và bất ngờ vì một ca sĩ nổi tiếng đang tiến về phía mình…
Đàm Vĩnh Hưng cũng chia sẻ: “Hưng rất xúc động khi nghe câu chuyện của Hồng nên ngay lập tức đã đổi vé máy bay để đến đây tham dự và trực tiếp trao tặng bất ngờ này cho Hồng”. Mở hộp quà từ tay ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, Hồng không thể ngờ đó là một tập thơ Một mai thức dậy – Tác giả Lữ Hồng, điều ước mong mỏi bấy lâu của cô giáo trẻ. Tập thơ do Báo Thanh Niên kết hợp cùng Nhà xuất bản Hội Nhà văn với sự hỗ trợ của nhà thơ Văn Công Hùng đã âm thầm ra đời.
Trong giây phút ấy, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng hạnh phúc ôm chầm cô giáo nhỏ nhắn trong tay. Anh kể: Đáng lẽ sáng nay Hưng bay sớm nhưng vì để gặp Thu Hồng và tham gia chương trình ý nghĩa này, Hưng đã đổi vé máy bay trễ hơn. Hưng rất vui khi đến đây để trao tận tay món quà là tập thơ vừa xuất bản của Thu Hồng. Tối qua Hưng phải tập đọc thơ trước, sao cho truyền cảm nhất.
Đàm Vĩnh Hưng nhắn nhủ: “Món quà mang tên Chạm vào ước mơ mà Báo Thanh Niên tặng em thật ý nghĩa Hồng ạ. Nghe câu chuyện của em, một người rất mạnh mẽ, anh vô cùng khâm phục và anh mong em tiếp tục vươn lên. Hưng tin rằng xã hội sẽ luôn dành vòng tay yêu thương để đón chào em. Thu Hồng hãy tặng anh tập thơ có kèm chữ ký của em nhé!”.
Thoáng chút bối rối vì bất ngờ, Hồng đáp: “Đây là một trong những niềm vui bất ngờ lớn nhất của cuộc đời em. Phải nói cảm giác như… rớt tim. Được nghe anh hát, chỉ nhìn anh qua ti vi nhưng nay thì đứng gần anh, được ký tặng tập thơ cho anh…”.
Sống lạc quan, làm điều mình thích
Cô giáo Nguyễn Lữ Thu Hồng có lẽ là trường hợp đặc biệt và bí ẩn đối với khoa học. Vượt lên bạo bệnh để thực hiện những kế hoạch của mình như trở thành cô giáo, trở thành một người “đáng sống” với tâm thế vui sống, lạc quan.
Ngôi trường vùng xa nơi Hồng dạy học cách trung tâm TP.Pleiku (Gia Lai) hơn 50 km còn nhiều khó khăn. Học sinh, rất nhiều em là người bản địa tỏ ra quấn quýt cô giáo. Nhiều em khi hè về còn nhắn theo: “Sang năm cô lại dạy em nhé!”. Có lẽ, sự hồn nhiên, nhí nhảnh và những lời giảng hay của cô giáo trẻ đã thấm vào tâm hồn thơ ngây của các em.
Những ngày hè, rảnh rỗi, Lữ Hồng thích tìm cho mình những khoảng không gian yên tĩnh. Ở đó, cô có thể ngồi chiêm nghiệm lại cuộc sống, viết lên những điều mình thích. Cô nói rằng: “Dạo này em viết được nhiều hơn anh à! Có thêm những bài thơ mới! Em sẽ nói về cuộc đời, về con người… và đặc biệt là không nói đến ung thư bằng nước mắt”.
Dạy học, làm thơ. Đó là cách giữ những cảm xúc chân thành nhất của mình, như Lữ Hồng nói. Bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh, Phó trưởng khoa Ung bướu, Viện Y dược học dân tộc TP.HCM, chia sẻ: “Hầu hết những thành viên trong câu lạc bộ 4T là những người mắc bệnh ung thư, khi giao lưu với nhau thế này sẽ giúp ích cho các bệnh nhân. Họ như tin tưởng hơn về quá trình điều trị sắp tới và luôn lạc quan sống vui vẻ, yêu đời”.
Cô giáo trẻ cười tự tin và nói rằng: “Chúng ta đừng nói về ung thư bằng nước mắt. Để tạo niềm tin, thì không dùng nước mắt để nói với nhau. Hãy nói về ung thư bằng nụ cười, bằng những gì căng tràn sức sống nhất, tươi vui nhất, nhằm tạo niềm lạc quan vực dậy chúng ta khỏi ung thư”.
https://thanhnien.vn/gioi-tre/co-giao-9x-ke-ve-ung-thu-bang-nu-cuoi-853526.html
– Cô giáo 9X xinh đẹp 8 năm mắc ung thư và điều kỳ diệu không ngờ
09:46 – 06/07/2017
Hành trình khát sống của cô giáo Nguyễn Lữ Thu Hồng ở Gia Lai bị ung thư tám năm nay, từ khi học lớp 12 như thách thức với thời gian ngắn ngủi của người mang trọng bệnh. Bác sĩ chẩn đoán em bị ung thư tụy và thời gian sống không được bao lâu. Chạm vào ước mơ đã đến với Hồng.
Cuộc đời phải là tươi sáng, căng tràn”
Tình cờ chúng tôi đọc được những dòng trạng thái cảm động trên Facebook của nhà thơ Văn Công Hùng ở Gia Lai về trường hợp một cô giáo 25 tuổi bị ung thư, lạc quan “chiến đấu” với trọng bệnh suốt tám năm qua.
Vừa mới đây thôi, chính ông cũng bất ngờ khi tác giả Lữ Hồng, người viết nên những dòng thơ trong sáng, lạc quan ấy tiết lộ với ông về căn bệnh ung thư tụỵ
“Tôi đọc thơ của cô bé và tôi thấy được. Người mới viết như thế là đã tương đối thành công. Check mail, nhận cái thư của Lữ Hồng. Tôi đọc, vừa đọc vừa hồi hộp, rồi xúc động. Chính xác ra, tôi không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc ấy. Tôi nhắn lại cho cô bé: Ôi cháu, vừa kỳ lạ vừa xúc động. Chú rất xúc động và cảm phục khi đọc cháu ạ. Cháu thật kiên cường. Bình an cháu nhé. Chú tin là ngành giáo dục sẽ tự hào về cháu!”, nhà thơ Văn Công Hùng chia sẻ.
Hung tin bắt đầu từ những tháng cuối của năm học 12, năm học 2008 – 2009 Hồng bỗng nhiên bị đau bụng dữ dội. Ra siêu âm, bác sĩ nói là có một khối u trong ổ bụng. Vậy là cả nhà bỏ việc, đưa em vào Bệnh viện Chợ Rẫy, TP.HCM. Khi có kết quả sinh thiết, mẹ của em xỉu tại chỗ.
Các bác sĩ chẩn đoán em bị ung thư tụy và thời gian sống không được bao lâu vì khối u đã lớn, không thể can thiệp bằng phẫu thuật. Thời gian đó thật sự đáng sợ đối với gia đình của Hồng với tâm thế là em có thể ra đi bất cứ khi nào.
Hồi đó đến giờ em chỉ khóc một lần. Đó là lúc em nghĩ mình phải nghỉ học. Còn nhớ lúc đó đang làm hồ sơ thi đại học. Ước mong từ nhỏ được làm cô giáo nung nấu trong em. Và em chỉ làm duy nhất một hồ sơ thi vào Khoa văn Trường Đại học sư phạm Quy Nhơn.
Thầy cô giáo, bạn bè Trường THPT Hoàng Hoa Thám, xã Biển Hồ, TP Pleiku (Gia Lai) năm ấy ai cũng nghĩ cô học sinh luôn đạt học sinh tiên tiến này sẽ dở dang việc học.
“Hồi đó đến giờ em chỉ khóc một lần. Đó là lúc em nghĩ mình phải nghỉ học. Còn nhớ lúc đó đang làm hồ sơ thi đại học. Ước mong từ nhỏ được làm cô giáo nung nấu trong em. Và em chỉ làm duy nhất một hồ sơ thi vào Khoa văn Trường Đại học sư phạm Quy Nhơn”, Hồng kể
Suốt một tháng rưỡi, cô bé có dáng người nhỏ xinh mắc trong mình trọng bệnh vẫn không rời bài vở ôn thi. Thật may em vẫn kịp dự kỳ thi tốt nghiệp THPT năm đó. Và cũng thật tuyệt vời khi Hồng đỗ vào đúng chuyên ngành mình đăng ký, nhiều hơn ba điểm so với điểm sàn. Riêng môn văn Hồng đạt 8 điểm.
Ngày nhập học, hành trang của bạn bè là lương thực, áo quần và đủ thứ này nọ thì Hồng phải mang cả một thùng to cây thuốc để sắc uống hằng ngày.
Hồng nói: “Suốt bốn năm học đại học chỉ bốn đứa bạn thân biết em đang mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác. Thầy cô, bạn bè luôn thấy em là một cô gái nhí nhảnh, hay đầu têu nhiều trò vui, sống hồn nhiên. Cứ mỗi tháng em phải về nhà một lần mang thuốc để sắc uống. Em phải dậy từ 3 giờ sáng, sắc thuốc uống rồi đi học. Suốt tám năm nay em phải sống chung với những liều thuốc nam như thế. Còn lại em cũng không uống bất cứ một loại thuốc tây nào để điều trị ung thư. Em quan niệm cuộc sống là phải tươi sáng, căng tràn. Nếu có dip gặp lại những bác sĩ ngày xưa, chắc họ phải rất ngạc nhiên. Chắc họ nghĩ cô bé ngày xưa chắc đã…xanh cỏ rồi. Ai ngờ! Cuộc đời lấy đi của em đủ thứ nhưng ban cho em nụ cười. Khối u của em đã di căn sang gan và có to hơn. Không biết tương lai ra sao. Khi con người đứng giữa lằn ranh sống – chết, thì khát sống mới trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết”.
Cô giáo xinh tươi của vùng sâu
Tốt nghiệp đại học với số điểm tổng kết 7,8, Hồng trở về quê dạy thêm mưu sinh, đỡ đần cha mẹ suốt ba năm qua. Cuộc đời lại một lần nữa mỉm cười với em: Trong kỳ thi tuyển biên chế giáo viên năm nay, Hồng ứng thi vào H.Chư Prông và một lần nữa, cùng 5 giáo viên khác thi đỗ, với tỷ lệ chọi 1/gần 100. Em vừa nhận công tác tại Trường THCS Kpă Klơng, xã Ia Piơ, H.Chư Prông (Gia Lai) hơn ba tháng qua.
Hồng kể rằng sau “tiết lộ” của nhà thơ Văn Công Hùng trên Facebook, thầy cô giáo ở Trường đại học sư phạm Quy Nhơn, thầy cô giáo nơi em dạy mới biết chuyện. Em nhận được nhiều tin nhắn, điện thoại hỏi thăm, động viên.
“Em vui vì thấy mọi người động viên mình. Nhưng em không muốn người khác thương hại. Phải nuôi trong mình sự lạc quan về cuộc sống này. Cũng có những chàng trai đến với em, biết em đang mang trọng bệnh và sẵn sàng đi cùng em quãng đời còn lại song em từ chối”
Đọc thơ của Lữ Hồng đăng trên Tạp chí Văn nghệ Gia Lai, chúng tôi cảm nhận được sự “khát sống” như em luôn nói trong suốt câu chuyện với chúng tôi; pha lẫn những ưu tư cuộc đời chất chứa cơn đau, xen những nỗi niềm hoang hoải.
Thương quê nhà, nỗi nhớ chẳng thành tên.
Mưa bụi rơi xa dội về nghe rát bỏng.
Soi mình trong chiều hè lạc lõng,
Mưa dạt về trong mắt tuổi thơ êm
(Trích Mưa quê nhà)
Hay là những phôi pha cuộc đời, thoảng qua như dấu bụi trần gian:
Một mai thức dậy
Đi trọn kiếp người
Xin là thạch thảo
Tím hoài khôn nguôi
(Trích Một mai thức dậy).
Trong bức thư của Lữ Hồng gửi nhà thơ Văn Công Hùng, em chia sẻ: “….hôm rồi, sau 8 năm, cháu vẫn còn được ngồi cà phê cùng chú. Người ta vẫn hỏi liệu trên thế giới này có điều kì diệu không. Cháu trả lời rằng có. Cháu là một điều kì diệu. Cháu tin vậy chú ạ….Mỗi sáng khi trở dậy, việc đầu tiên cháu nghĩ là hôm nay vị thuốc nam ấy sẽ như thế nào: chan chát, bờn bợn hay nhớp nháp? Cháu tin là thuốc đã cứu mình 3 phần. Còn lại là sự lạc quan…Hằng ngày cháu đến lớp và lấy đó làm niềm vui. Rảnh rỗi thì viết vài bài thơ giữ làm kỉ niệm. Cháu còn ước mơ có một tập thơ cho riêng mình nữa cơ, chú ạ. Mà điều ấy thì còn xa xôi. Nhưng cháu hứa sẽ cố gắng…Hi vọng vào một dịp nào đó thật thuận tiện, không phải bằng nước mắt, mà bằng chính sự lạc quan, yêu đời, tươi mới của mình, cháu có thể chia sẻ câu chuyện này đến với mọi người, đặc biệt là những bệnh nhân ung thư đang nằm ở bờ vực của cái chết với niềm tin thoi thóp. Để biết đâu được, họ còn kịp tin trên thế giới này vẫn tồn tại những điều kì diệu. Như cháu. Mang trong mình khối u ác tính. 8 năm qua. Vẫn chưa tiêm một mũi Mooc-phin nào.
25 tuổi. Độ tuổi căng tròn của bao ước mơ, dự định. Lữ Hồng cũng vậy! Mong rằng như em nói: “Thế giới vẫn luôn có những điều kỳ diệu mà khoa học không thể giải thích được”. Và em sẽ là dẫn mệnh của sự kỳ diệu ấy!
✽✽✽✽✽✽