Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 3
MỤC LỤC
- 1Nguyễn Lữ Thu Hồng – Ung Thư Tuyến Tụy – Gia Lai
- 2Nguyễn Thị Ngọc Diễm – Ung Thư Vòm Họng – Hồ Chí Minh
- 3Đinh Văn Trượng – Ung Thư Phổi – Bắc Ninh
- 4Vũ Anh Tú – Ung Thư Phổi – Hà Nội
- 5Trần Công Tín – Ung Thư Đại Tràng – Huế
- 6Vũ Văn Đãng – Ung Thư Phổi – Phú Thọ
- 7Nguyễn Đình Ngọc – Ung Thư Máu – Vũng Tàu
- 8Đặng Thúy Hiến – Ung Thư Gan – Ninh Bình
- 9Nguyễn Thị Ngọc Trâm – Ung Thư Vú – Vũng Tàu
- 10Lê Bảo Toàn – Ung Thư Vòm Họng – Hà Nội
- 11Nghệ Sĩ Anh Vũ – Ung Thư Đại Tràng – Hồ Chí Minh
- 12Nguyễn Ngọc Ba – Ung Thư Phổi – Hồ Chí Minh
- 13Phan Khắc Toàn – Ung Thư Thanh Quản – Hà Tĩnh
- 14Phạm Thị Huế – Ung Thư Gan – Thái Bình
- 15Nguyễn Thị Kim Thư – Ung Thư Dạ Dày – Bạc Liêu
- 16Dương Thị Chiến – Ung Thư Máu – Hà Tĩnh
- 17Nguyễn Thanh Sơn – Ung Thư Hạch – Hà Nội
- 18Nguyễn Xuân Hảo – Ung Thư Vòm Họng – Phú Thọ
- 19Nguyễn Tấn Khả – Ung Thư Gan – Quảng Nam
- 20Đoàn Thị Mơ – Ung Thư Não – Nam Định
- 21Nguyễn Thị Loan – Ung Thư Vú – Hà Nam
✽✽✽✽✽✽
Nguyễn Thị Kim Thư – Ung Thư Dạ Dày – Bạc Liêu
✽✽✽✽✽✽
– “Bí quyết giúp tôi 2 lần chiến thắng ung thư”
“Bị cắt gần hết dạ dày nên việc ăn uống tôi rất thận trọng và tốn khá nhiều thời gian. Tôi tự nấu ăn để đảm bảo cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, hạn chế tối đa việc phải ăn bên ngoài”, chị Kim Thư chia sẻ.
Năm 35 tuổi ung thư dạ dày phải cắt bỏ, năm 39 tuổi cắt tử cung vì ung thư nội mạc, chị Nguyễn Thị Kim Thư (Bạc Liêu), nhân vật chính của bài viết “Người phụ nữ 2 lần chiến thắng ung thư“ vẫn kiên cường vượt qua và còn không ngần ngại giúp nhiều người bệnh khác giống mình. Bức tâm thư dưới đây chị kể về hành trình vượt qua những đau đớn, gian khổ đó.
“Nếu chỉ nói đến nghị lực của riêng tôi thì sẽ là thiếu sót bởi bên cạnh tôi còn có rất nhiều tấm lòng nhân ái đã giúp tôi vượt qua bệnh tật để sống vui, sống khỏe, sống có ích đến bây giờ.
Chuyến về nguồn dịp 8/3/2012 tới quê hương chị Sứ của chị Kim Thư.
Tôi vẫn luôn nhớ câu nói động viên của bác sĩ Phan Tấn Cường, Khoa nội tiêu hóa Bệnh viện Chợ Rẫy khi khám bệnh cho tôi: “Con người sinh ra ai cũng phải bước qua ải lão, bệnh, tử. Cô còn trẻ quá chưa kịp lão đã bị bệnh nặng nên chúng tôi sẽ tìm cách hoán đổi ngược lại giúp cho cô lão rồi mới được bệnh…”.
Nhìn mái đầu điểm bạc cùng sự đồng cảm của vị bác sĩ lớn tuổi, tôi suy nghĩ rất nhiều về câu nói ấy. Đó không đơn giản như là câu nói đùa, bởi bác sĩ là người biết rất rõ tình trạng bệnh của tôi lúc đó. Nếu như âm thầm cam chịu và ngồi khóc thì tương lai của tôi sẽ đi về đâu? Khi nghe bác sĩ Phan Kim Hiếu, người trực tiếp phẫu thuật cho tôi nói: “Dự kiến là phải cắt toàn bộ dạ dày, nhưng khi phẫu thuật cho em, chúng tôi đã giữ lại được cho em 1/5 dạ dày”.
Chính cái tâm và y đức của các bác sĩ đã khiến cho tôi có ý nguyện hiến xác cho khoa học để cho những lớp sinh viên ngành y có điều kiện học tập, nâng cao chuyên môn để tiếp tục chữa bệnh cho những bệnh nhân bị bệnh như tôi. Và đó cũng là cách tôi tri ân cuộc đời này.
Những ngày tôi nằm viện, mẹ, anh chị em và bạn bè thân thiết đã lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, dìu tôi tập đi từng bước sau những lần phẫu thuật, thức trắng đêm canh hết đơn vị máu này đến các chai dịch truyền khác để tôi yên tâm điều trị. Tình cảm thân thương, trìu mến của mọi người dành cho vô bờ bến khiến tôi luôn tự nhủ phải cố gắng vượt qua sợ hãi, vượt qua những cơn đau để sức khỏe sớm hồi phục, có cơ hội trở về với gia đình.
Bảo hiểm xã hội tỉnh nơi tôi đang công tác đã tạo điều kiện tốt nhất để tôi yên tâm làm việc và chữa bệnh. Các anh chị em đồng nghiệp thường xuyên thăm hỏi, động viên tôi bằng cả vật chất lẫn tinh thần. Chú Nguyễn Văn Chưởng, nguyên Giám đốc Bảo hiểm xã hội tỉnh Bạc Liêu cùng mọi người đến tận Bệnh viện Chợ Rẫy thăm tôi. Chú nói đùa “Cả cơ quan đóng bảo hiểm y tế (BHYT) cho mình cháu hưởng đấy, cháu mau khỏe về làm việc để trả lại cho mọi người nhé”.
Nhờ có thẻ BHYT nên chi phí chữa bệnh của tôi đã được chi trả đến 80%. Nếu như không có nó, tôi và gia đình cũng không biết xoay sở thế nào trong hơn 8 năm qua. Sự quan tâm và tình cảm của mọi người dành cho tôi quá nhiều nên khi sức khỏe bình phục là tôi lại bắt tay vào công việc với tinh thần hăng hái như chưa hề bị bệnh.
Một người bình thường tâm trạng cũng có lúc vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc nói gì đến tâm trạng của người đang điều trị ung thư. Tôi cũng lo và sợ lắm chứ. Ngoài nỗi đau về thể xác do phải chịu đựng những tác dụng phụ của thuốc điều trị, những mệt mỏi sau chuyến xe đường dài gần 300 km từ nhà đến bệnh viện vào lúc 4h sáng, phải tranh thủ từng phút để kịp bắt số khám bệnh, dù mệt và đói nhưng luôn phải nhịn ăn, nhịn uống để làm các xét nghiệm…, còn nỗi đau tinh thần đó là tâm lý bi quan, chán nản, sợ chết luôn thường trực trong đầu.
Bệnh nhân ung thư nào cũng có vài người thân đi cùng trong các đợt tái khám hoặc điều trị, còn tôi luôn thui thủi một mình. Tâm trạng bất an nếu chẳng may kết quả xét nghiệm xấu đi phải ở lại bệnh viện dài ngày thì số tiền mà tôi mang theo liệu có đủ, khi mà còn phải dành tiền mua vé xe, ăn uống, nghỉ trọ. Rồi tôi lại lo lắng vì không đủ sức khỏe làm việc sẽ bị mất thu nhập, cuộc sống hiện tại sẽ bị đảo lộn, không biết đợt điều trị này, rồi đợt tiếp theo chi phí sẽ như thế nào?
Có những lần tôi đi ngoài đường gặp người quen đang định chào thì họ cố tình ngó lơ, tôi có cảm giác như họ sợ tôi bắt chuyện rồi kể lể bệnh tật, nhờ vả hay dò hỏi vay mượn tiền bạc của họ. Những điều đó đã xảy ra đối với tôi và hầu hết với những người có hoàn cảnh tương tự. Và tôi đã quyết định phải thay đổi tất cả, tức là tự thay đổi số phận của mình.
Vốn được thừa hưởng từ bố tôi tinh thần lạc quan, vui vẻ để chiến thắng bệnh tật nên tôi xác định cho mình không bao giờ được phép ủy mị, yếu đuối…Tôi suy nghĩ đơn giản là chết thì trước sau ai cũng chết, nhưng trước khi chết mà chưa làm được những điều mình mong muốn thì thật đáng tiếc. Vì vậy tôi đặt tất cả lòng tin vào trình độ cũng như chuyên môn vào các bác sĩ của Bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi tự nhủ sẽ tuân thủ đúng theo phác đồ điều trị và âm thầm nuôi hy vọng để có thể sống thêm một vài tháng bên gia đình cho mẹ tôi đỡ tủi thân (bố tôi vừa mất vì bệnh ung thư được 3 năm). Tôi lại hy vọng sẽ cùng mẹ đón một cái Tết cuối cùng để có mẹ có con…
Thế mà, cho đến nay, tôi đã đón được thêm 8 cái Tết cùng mẹ. Suốt 8 năm qua, mỗi lần chuẩn bị đi Sài Gòn tái khám hay điều trị, tôi đều sắp xếp công việc ở cơ quan cũng như ở nhà thật gọn gàng, chu đáo, dặn dò mẹ đủ thứ cứ như thể đây là lần cuối cùng tôi đi không bao giờ trở lại…Sau khi có kết quả xét nghiệm thì người tôi gọi điện báo tin đầu tiên luôn là mẹ, bởi tôi biết mẹ tôi rất lo lắng. Rồi lịch đi Sài Gòn tái khám đối với tôi đã trở nên thưa hơn khi bác sĩ hẹn 3 tháng rồi 6 tháng.
Tôi bị cắt gần hết dạ dày nên việc ăn uống đối với tôi rất thận trọng và tốn khá nhiều thời gian. Tôi tự nấu ăn để đảm bảo cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, hạn chế tối đa việc phải ăn bên ngoài. Từ nhỏ tôi không bao giờ uống nước đá, nước có gas, bia, rượu và các thực phẩm đóng hộp và hiện nay cũng thế. Tôi sống ở vùng quê gần biển nên thực đơn thường là thịt gà, thịt vịt, các loại hải sản như: tôm, cua, cá biển, mực, sò, hàu…Tôi hạn chế thịt đỏ, tự làm sữa đậu nành để uống và ăn nhiều rau, trái cây để bổ sung vitamin.
Quan niệm của tôi là không phải thứ gì đắt tiền sẽ ngon và bổ. Đôi khi chỉ là vài con cua đồng giã nhỏ nấu canh với mấy lá mồng tơi nhà tự trồng ăn cùng mấy con tép rang mặn cũng cảm thấy ngon miệng và đủ chất. Quan trọng nhất là ăn uống đầy đủ và đúng cách, chứ không phải là ăn thật nhiều thứ vì như thế cơ thể cũng không thể hấp thụ hết lại sinh ra các bệnh nguy hiểm khác.
Kim Thư
– Người phụ nữ 2 lần chiến thắng ung thư
Thứ năm, 3/10/2013 | 09:46
Cả tuổi xuân chăm cha bại liệt, chưa kịp lo cho cuộc sống riêng thì bão bệnh ập đến với chị. Năm 35 tuổi ung thư dạ dày phải cắt bỏ, năm 39 tuổi cắt tử cung vì ung thư nội mạc, chị vẫn kiên cường vượt qua và giúp nhiều người bệnh khác.
Chị Nguyễn Thị Kim Thư (Bạc Liêu) được người quen biết nhắc đến như một kỳ tích về khả năng chống chọi với những căn bệnh hiểm nghèo. Có người bảo chắc chị “ở hiền trời thương”, nhưng những ai quen biết đều hiểu đó là nhờ nghị lực và tình yêu cuộc sống của chị.
Khi chị 15 tuổi, người cha mắc ung thư đại tràng rồi tai biến nhiều lần phải nằm liệt giường. Thông cảm với hoàn cảnh gia đình, một người quen dạy chị nghề may quần áo để có thêm thu nhập. Từ đó ban ngày đi học, tối chị tranh thủ may quần áo kiếm tiền trang trải việc học hành. Trong 17 năm vừa học vừa làm, vừa cùng gia đình chăm sóc cha (ông mất năm 2002), chị Thư kiên trì theo học lớp ĐH Kinh tế hệ tại chức mở ở Bạc Liêu.
Giữa năm 2005, vừa viết xong luận văn tốt nghiệp, chị Thư bỗng thấy cơ thể có nhiều dấu hiệu bất thường. Bệnh viện Chợ Rẫy (TP HCM) kết luận chị bị ung thư thân vị khá nặng, phải cắt bỏ dạ dày. Nhật ký của những ngày nằm trên giường bệnh, chị viết:
“Nhìn nét mặt các bác sĩ cũng đoán biết được phần nào bệnh tình của mình. Mình được gọi vào phòng họp để hội chẩn, có khoảng 20 bác sĩ đang chăm chú xem xét vài chục tấm phim X quang chụp dạ dày của mình được treo trên tường. Lúc ra gần đến cửa mình lại nghe bác sĩ trưởng khoa thở dài nói với đồng nghiệp: “Bệnh tình gì mà quái ác, mới hơn 30 tuổi, chưa có gia đình đã bị di căn cả vào buồng trứng…”. Mình nghe mà muốn rụng rời tay chân. Vừa mở cửa bước ra đã thấy mẹ lo lắng đứng chờ…”.
Sau khi cắt 4/5 dạ dày, chị Thư mất 11 kg (từ 46 xuống còn 35 kg). Gác lại mọi dự định cho tương lai, chị âm thầm chiến đấu với căn bệnh quái ác bằng những đợt điều trị, tái khám không có người thân đi cùng. Đang trong thời kỳ bắt buộc phải truyền 6 toa hóa chất, cuối năm 2005 chị vẫn dự kỳ thi tốt nghiệp rồi sau đó nhận tấm bằng cử nhân kinh tế trong niềm vui, xót xa của người thân.
Hết đợt điều trị dài ngày, chị đi làm và tái khám đều đặn với hy vọng sẽ vượt qua mốc vàng 5 năm. May thay, các kết quả xét nghiệm đều tốt, sức khỏe của chị khá dần lên. Chị bắt đầu tìm hiểu thông tin về bệnh ung thư dạ dày, bởi chỉ có hiểu rõ bệnh, tinh thần mới vững và tìm lại niềm lạc quan.
Nhưng, dường như số phận thích đùa cợt. Năm 2009, chị chết điếng khi biết mình bị thêm bệnh ung thư nội mạc tử cung. Để tránh những nguy cơ tiềm ẩn có thể xảy ra, chị phải cắt bỏ tử cung toàn phần và xạ trị tiếp. Cũng trong thời gian này, chị Thư đã tình nguyện hiến xác (sau khi qua đời) cho Bệnh viện ĐH Y dược TP HCM với tâm niệm “Mình dù mất rồi, vẫn còn có ý nghĩa cho đời, giúp ích được cho ngành y tế, cho cuộc đời này, mãn nguyện”.
Mắc 2 bệnh ung thư, sức khỏe của chị Thư giảm sút nghiêm trọng: thiếu máu, thiếu canxi, mất ngủ, giảm thị lực, giảm trí nhớ…Hơn thế, nhiều đêm không ngủ chị nuốt nước mắt vào tim khi vĩnh viễn mất đi thiên chức làm mẹ thiêng liêng.
Trong khi nhiều người bệnh ung thư không thể thoát khỏi ám ảnh về cái chết báo trước thì chị Thư lại tâm niệm bệnh nan y không phải là dấu chấm hết. Chị đến cơ quan làm việc đều đặn, dành thời gian may áo dài cho khách tại nhà, ăn uống theo chế độ riêng, đầy đủ chất dinh dưỡng 6 bữa một ngày. Trong chiếc túi đi làm, lúc nào chị cũng chuẩn bị sẵn những phần ăn nhỏ để không bị mất sức.
“Đồng bệnh tương lân”, một dịp tình cờ chị Thư gặp bác sĩ Võ Minh Phúc, người từng công tác tại Trung tâm truyền thông giáo dục sức khỏe tỉnh Bạc Liêu, bị bệnh cùng lúc với chị. Cả hai nảy ra ý tưởng thành lập Hội ung thư, vận động y bác sĩ tư vấn, giúp đỡ những bệnh nhân ung thư. Sau nhiều năm vận động, ngày 29/5/2012, UBND Bạc Liêu đã ra quyết định thành lập Hội và chị là một trong những thành viên sáng lập. Hội đã giúp được nhiều bệnh nhân ung thư tìm lại nguồn vui sống, thêm niềm tin chiến đấu với bệnh tật.
Hiện đã ngoài 40, thân hình mảnh mai, nhưng chị Thư vẫn toát lên sự tươi tắn và yêu đời. Trải qua bệnh tật, chị luôn mở lòng với những bệnh nhân mới, là điểm tựa tinh thần cho họ mỗi lúc họ cần. Nhiều bệnh nhân còn tìm đến hỏi chị về cách ăn uống, tập luyện ra sao mà lạc quan, yêu đời như thế.
Hiện tại, bệnh ung thư dạ dày và nội mạc tử cung trong người đã ổn định, chị Thư tái khám định kỳ theo lời bác sĩ dặn để kịp thời theo dõi chuyển biến của sức khỏe.
Trong căn nhà riêng ở khóm 10, phường 1, thành phố Bạc Liêu, chị Thư sống với mẹ già đã nghỉ hưu và vợ chồng người em trai, hàng ngày đi làm ở cơ quan Bảo hiểm xã hội tỉnh Bạc Liêu, tối về tranh thủ may thêm áo dài, chăm sóc cho mẹ và quán xuyến mọi việc trong nhà. Nhiều lúc chị từng ước ao xin một đứa con nuôi để hằng ngày được tự tay chăm sóc và yêu thương trẻ con, nhưng cứ nghĩ đến lúc nào đó ốm đau lại tội nghiệp cho đứa trẻ, nên chị lại thôi.
Trong công việc, chị được đánh giá là chuyên viên mẫn cán của Phòng Chế độ bảo hiểm xã hội. “Mình từng bị bệnh nặng nên rất hiểu và thông cảm với những người cùng cảnh. Là cán bộ chính sách, lĩnh vực của mình làm rất nhạy cảm và phức tạp, bởi liên quan trực tiếp đến quyền lợi của người lao động, do đó mình giải quyết công việc rất thận trọng, minh bạch và công tâm, tránh sai sót gây ảnh hưởng đến uy tín của ngành Bảo hiểm xã hội và thiệt thòi cho người lao động…”, chị tâm sự.
“Gắn bó với cơ quan đã 11 năm, trong quan hệ với mọi người, Thư sống rất hòa đồng, vui vẻ nên được nhiều người yêu mến. Cô ấy là tấm gương điển hình về một tinh thần thép, về một cách sống đẹp”, ông Phan Thắng, Phó giám đốc Bảo hiểm xã hội tỉnh Bạc Liêu, nhận xét về chị.
Ngoài danh hiệu “Nữ hai giỏi” 5 năm liên tiếp, hàng năm chị Thư đều đạt danh hiệu “Lao động tiên tiến”, riêng năm 2012 chị còn được nhận danh hiệu “Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở”. 8 năm mang trong người căn bệnh ung thư, chị vẫn thường xuyên tham gia các phong trào văn nghệ, thể thao của cơ quan.
Thanh Hải
– Khoảnh khắc sinh tử: Hai lần chiến thắng bệnh ung thư
15:34 06/09/2015
Bằng suy nghĩ tích cực, lạc quan về cuộc sống, tình yêu dành cho gia đình, nhân vật chính trong tập 13 của chương trình “Khoảnh khắc sinh tử” – chị Kim Thư đã chiến đấu 10 năm ròng rã và cuối cùng khiến cả hai căn bệnh ung thư dạ dày, ung thư tử cung phải khuất phục.
Nối tiếp những kỳ tích trong y học, tập 13 của chương trình “Khoảnh khắc sinh tử” được phát sóng vào ngày 6-9 trên kênh HTV7 mang đến khán giả một niềm tin, một nghị lực, lạc quan về cuộc sống của chị Kim Thư – người đã mang trong người 2 căn bệnh ung thư: ung thư dạ dày, ung thư tử cung.
Câu chuyện bắt đầu bằng những dòng nhật ký mà nhân vật chính trong câu chuyện chia sẻ: “Tôi là Nguyễn Thị Kim Thư. Tôi sinh năm 1970, người từng mang trong mình hai bệnh ung thư. Khi ngồi viết những dòng này, tôi không thể nào quên cảm giác của tôi trong lần tái khám định kỳ ngày 12-12-2014, ngày tôi được thông báo, đã chiến thắng hai bệnh ung thư một lúc. Tôi đã mừng rớt nước mắt, điện thoại về cho mẹ và nói: “Kết quả các xét nghiệm của con đã bình thường. Bác sĩ nói bệnh của con giờ đã ổn rồi. Hai năm sau mới phải tái khám”. Suốt 10 năm ròng, tôi đã đối mặt với tử thần không biết bao nhiêu lần và tôi đã chiến đấu để chiến thắng. Có lẽ ít ai nghĩ rằng tôi sẽ vượt qua chặng đường đầy máu và nước mắt, nhưng riêng tôi, tôi tràn đầy hy vọng. Tôi khát khao được sống, sống để không phụ lòng mọi người, để thực hiện những ước mơ, những hoài bão mà tôi chưa từng làm.”
Ca phẫu thuật cắt bỏ 4 phần 5 dạ dày diễn ra vào sáng 22-7-2005. Đây là một ca phẫu thuật tương đối nặng vì hệ tiêu hóa chỉ còn 1 phần 5 dạ dày sẽ hoạt động rất kém. Chị Thư trở về Bạc Liêu sau ca phẫu thuật cắt dạ dày kết hợp với hóa trị, xạ trị, tạm thời có thể ngăn tế bào ung thư tiếp tục di căn. Những ngày sau phẫu thuật, mặc dù đi lại khó khăn, chị vẫn tự mình làm nhiều việc, tự đi làm, sinh hoạt cá nhân, luôn lạc quan trong cuộc sống. Vì thực phẩm bên ngoài không kiểm định được chất lượng, sợ ảnh hưởng thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng, chị Thư tự trồng các loại rau trong vườn và chế biến thức ăn từ rau xanh là chủ yếu.
Ngoài việc chăm sóc sức khỏe bản thân như duy trì chế độ ăn uống hợp lý, chị Thư còn hoạt động tích cực tại hội ung thư tỉnh Bạc Liêu, với hoạt động chủ yếu là thăm và chia sẻ bí quyết sống lành mạnh, lạc quan của mình cho những bệnh nhân ung thư khác.
Trước đó, cuối năm 2008, khi đang cắt áo dài cho khách hàng, chị Thư đột nhiên bị xuất huyết âm đạo một cách bất thường. Những ngày sau đó, chị liên tục bị xuất huyết thành cục kèm theo đau quặn thắt vùng bụng dưới. Sau đám cưới em trai 2 ngày, chị Thư phải thực hiện cuộc phẫu thuật lấy đi toàn bộ tử cung và buồng trứng để tránh di căn bệnh ung thư tử cung.
Mặc dù đã mất đi 4 phần 5 dạ dày, đánh mất cả khả năng làm mẹ thiêng liêng của một người phụ nữ, thế nhưng chị Thư chia sẻ, chị chỉ đôi lúc thoáng chạnh lòng chứ không bao giờ nghĩ mình là người bất hạnh. Chính những suy nghĩ lạc quan và cuộc sống lành mạnh đã cứu chị thoát khỏi lưỡi hái tử thần suốt 10 năm ròng rã chiến đấu với bệnh tật.
http://anninhthudo.vn/doi-song/khoanh-khac-sinh-tu-hai-lan-chien-thang-benh-ung-thu/631650.antd
– Người phụ nữ hai lần thoát “án tử” ung thư
Thứ ba, 22/03/2016 08:11 AM GMT+7
– Không ai nghĩ chị Thư sẽ vượt qua chặng đường đầy máu và nước mắt ấy nhưng bằng niềm tin, hi vọng, chị đã vượt lên số phận, để sống chứ không phải tồn tại.
Đó là tâm sự của chị Nguyễn Thị Kim Thư, người đang truyền cảm hứng cho hàng ngàn bệnh nhân ung thư trên khắp cả nước bằng ý chí và nghị lực phi thường
4 năm nhận 2 bản án tử hình
Men theo đường Lê Trọng Tấn, TP. Bạc Liêu, không khó để chúng tôi tìm được tiệm Áo dài Kim Thư. Đó là một căn nhà nhỏ, ngăn nắp, ngay lối vào là một chậu hoa giấy lớn đang độ nở rộ.
Ung thư dạ dày.
Chị, người phụ nữ với dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn mỉm cười đón chúng tôi. Bên chiếc bàn nhỏ cùng một vài thức quà do chính tay chị chuẩn bị như mứt dừa, thạch rau câu, chị kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về cuộc đời mình.
Nhắc đến những năm tháng đau đớn tột cùng khi phải gồng mình chiến đấu với hai căn bệnh ung thư, chị gượng cười, hai hàng nước mắt mặn chát.
Tuổi thơ của chị là những tháng ngày vất vả, phải làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình khi cha chị không may mắc phải căn bệnh ung thư đại tràng. Năm 2002, cha chị qua đời sau rất nhiều lần bị tai biến, một nỗi đau tột cùng bao trùm cả căn nhà bé nhỏ, thời điểm đó chị Thư vừa đi làm vừa theo học lớp đại học tại chức. Nhưng rồi chỉ 3 năm sau, căn bệnh quái ác ấy lại ập đến với chính chị…
“Năm 2005, thấy trong người mệt mỏi, hay bị đau ở vùng bụng rồi bị choáng…tôi đã đến Bệnh viện tỉnh Bạc Liêu khám thì được các bác sĩ chẩn đoán bị ung thư dạ dày.
Không tin rằng mình bị ung thư, tôi đã xin chuyển tuyến lên Bệnh viện Chợ Rẫy khám lại. Lúc ấy trong đầu tôi là hàng ngàn những câu hỏi: Đây có phải sự thật? Liệu có sự nhầm lẫn gì chăng?” – nói đến đây, giọng chị Kim Thư nghẹn lại. Có thời điểm chị đã từng nghĩ đến cái chết, thậm chí đã dặndò, trăng trối, từ biệt gia đình.
Sau ca phẫu thuật cắt 4/5 dạ dày, chị Thư phải tiếp tục truyền 6 đợt hóa trị khi bệnh ung thư thân vị đã ở giai đoạn 2, có 1/8 hạch di căn. Trong suốt quá trình điều trị, những tác dụng phụ của hóa chất khiến chị chán ăn, buồn nôn, mệt mỏi.
Chị kể: “Có thời điểm tôi chỉ còn 35kg, toàn da bọc xương”. Cứ nghĩ bạo bệnh sẽ lui dần, vậy mà chưa đầy 4 năm sau, bản án tử hình lại treo lơ lửng trên đầu chị một lần nữa khi căn bệnh ung thư nội mạc tử cung bất ngờ ập đến đúng ngày cả gia đình chị đang chuẩn bị đám cưới cho em trai.
“Tôi không dám kể cho người thân, mà tự nhủ rằng, nếu tôi không thể qua khỏi lần phẫu thuật tới thì với trách nhiệm của một người chị, đây sẽ là lần cuối cùng tôi được lo hạnh phúc cho em trai”. – Nói đến đây, chị Kim Thư bật khóc. Có lẽ đối với người phụ nữ nhỏ bé này, hai bản án tử hình là điều không thể đau đớn hơn.
Ca phẫu thuật lần 2 được các bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy thực hiện thành công, nhưng toàn bộ tử cung và buồng trứng của chị buộc phải cắt bỏ, đồng nghĩa với việc chị đã mất đi cơ hội thực hiện thiên chức làm mẹ.
“Niềm tin chiến thắng” giúp tôi vượt qua nỗi đau ung thư
Căn bệnh ung thư quái ác đã lấy đi những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp nhất của chị, với những đợt tái khám triền miền trong suốt 10 năm, vượt qua gần 300km từ Bạc Liêu lên TP.HCM trong những đợt tái khám. Để quên đi những cơn đau, chị thường trải lòng vào trang nhật ký.
Hơn ai hết, mẹ chị là người rất hiểu và luôn sát cánh với chị, nhưng nhiều lúc bà cũng rơi nước mắt: “Nhiều lần thấy con đau, tôi nghẹn ngào không cầm được nước mắt. Tôi chỉ biết cầu mong sự may mắn và một điều kỳ diệu sẽ đến với con”- bà Bùi Thị Kim Tuyến, mẹ chị Thư chia sẻ.
Thế nhưng, với chị Kim Thư, ung thư chưa bao giờ là dấu chấm hết. Chị áp dụng một chế độ ăn uống, luyện tập rất nghiêm ngặt, tuân thủ theo phác đồ điều trị của bác sỹ, ăn nhiều rau xanh do chị tự tay trồng, chăm chỉ tập luyện thể thao và lựa chọn những sản phẩm hỗ trợ sức khỏe an toàn, uy tín.
“Theo dõi bản tin thời sự trên VTV1, ngày 29/10/2013, tôi thật sự vui mừng khi Viện Hàn lâm Khoa học & Công nghệ Việt Nam công bố đã chế tạo thành công tinh nghệ Nano từ cây nghệ vàng trong nước, mở thêm hi vọng mới cho bệnh nhân ung thư.
Trước kia nếu muốn mua tinh nghệ thì phải gửi mua tận bên Mỹ, rất phiền phức mà không biết thật giả như thế nào. Nhưng sau này Việt Nam đã sản xuất được Nano Curcumin chuyển giao thành sản phẩm CumarGold, tôi mua dùng thường xuyên, tình trạng sức khỏe cải thiện rõ rệt, ăn ngon, ngủ ngon hơn trước rất nhiều”.- Chị Kim Thư vui mừng chia sẻ.
Cuối tháng 12/2014, sau khi kiểm tra sức khỏe định kỳ, chị vui mừng khi nghe bác sĩ thông báo chị đã đẩy lùi căn bệnh ung thư. “Tôi không thể nào quên được cảm giác vỡ òa khi các kết quả xét nghiệm trở về bình thường, 2 năm sau tôi mới phải tái khám. Suốt 10 năm ròng, nhiều lần đối diện với tử thần, nhưng tôi đã bền bỉ chiến đấu để chiến thắng bệnh tật”.
Năm 2015, cuốn tự truyện mang tên “Niềm tin chiến thắng” được Nhà xuất bản Văn hóa – Văn nghệ TP.HCM ra mắt đúng ngày sinh nhật chị, 24/12. Đây được xem như là liệu pháp tâm lý để vực dậy tinh thần cho những người đang bi quan, chán nản khi có cùng cảnh ngộ như chị 10 năm trước.
https://vtc.vn/nguoi-phu-nu-hai-lan-thoat-an-tu-ung-thu-d248240.html
✽✽✽✽✽✽