Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 3
MỤC LỤC
- 1Nguyễn Lữ Thu Hồng – Ung Thư Tuyến Tụy – Gia Lai
- 2Nguyễn Thị Ngọc Diễm – Ung Thư Vòm Họng – Hồ Chí Minh
- 3Đinh Văn Trượng – Ung Thư Phổi – Bắc Ninh
- 4Vũ Anh Tú – Ung Thư Phổi – Hà Nội
- 5Trần Công Tín – Ung Thư Đại Tràng – Huế
- 6Vũ Văn Đãng – Ung Thư Phổi – Phú Thọ
- 7Nguyễn Đình Ngọc – Ung Thư Máu – Vũng Tàu
- 8Đặng Thúy Hiến – Ung Thư Gan – Ninh Bình
- 9Nguyễn Thị Ngọc Trâm – Ung Thư Vú – Vũng Tàu
- 10Lê Bảo Toàn – Ung Thư Vòm Họng – Hà Nội
- 11Nghệ Sĩ Anh Vũ – Ung Thư Đại Tràng – Hồ Chí Minh
- 12Nguyễn Ngọc Ba – Ung Thư Phổi – Hồ Chí Minh
- 13Phan Khắc Toàn – Ung Thư Thanh Quản – Hà Tĩnh
- 14Phạm Thị Huế – Ung Thư Gan – Thái Bình
- 15Nguyễn Thị Kim Thư – Ung Thư Dạ Dày – Bạc Liêu
- 16Dương Thị Chiến – Ung Thư Máu – Hà Tĩnh
- 17Nguyễn Thanh Sơn – Ung Thư Hạch – Hà Nội
- 18Nguyễn Xuân Hảo – Ung Thư Vòm Họng – Phú Thọ
- 19Nguyễn Tấn Khả – Ung Thư Gan – Quảng Nam
- 20Đoàn Thị Mơ – Ung Thư Não – Nam Định
- 21Nguyễn Thị Loan – Ung Thư Vú – Hà Nam
✽✽✽✽✽✽
Đoàn Thị Mơ – Ung Thư Não – Nam Định
✽✽✽✽✽✽
– Kỳ tích của người phụ nữ chiến thắng ung thư nhờ bài thuốc từ lá đu đủ và cây trinh nữ hoàng cung
– Mang khối u màng não ở vùng hố thái dương trái là 3,61cm x 3,64cm từ năm 2001, bà Đoàn Thị Mơ (thôn Lạc Thiện, xã Trực Thái, Nam Trực, tỉnh Nam Định) đã đếm từng ngày tới ngày phải đối diện với “thần chết”.
Tuy nhiên điều bất ngờ đã xảy ra khi bà kiên trì uống nước sắc từ lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung. Cho đến nay, bà đã sống khỏe mạnh, bình thường với căn bệnh quái ác được 13 năm.
Tận cùng tuyệt vọng
Ông Nguyễn Công Doanh – nguyên Trưởng khoa Đông y (Bệnh viện Bạch Mai) cho biết: “Bài thuốc bà Mơ và gia đình cho rằng có tác dụng có hai vị chính là cây trinh nữ hoàng cung và lá đu đủ. Cả hai vị này đều có tác dụng trong việc hỗ trợ điều trị ung thư. Trong đó tác dụng hỗ trợ điều trị ung thư của cây trinh nữ hoàng cung đã được khoa học công nhận, đặc biệt là trong việc điều trị u tiền liệt tuyến, ung thư vú…., còn trường hợp chữa u não như bà Mơ thì chưa có nghiên cứu một cách cụ thể. Lá đu đủ cũng được dân gian sử dụng để hỗ trợ điều trị ung thư nhưng chưa có nghiên cứu hay cuộc thử nghiệm chính thức nào trên cơ thể con người được công bố”.
Khi chúng tôi đến nhà bà Mơ, chỉ có ông Nguyễn Thế Quyết – chồng bà ở nhà. Chia sẻ về hành trình chiến thắng ung thư một cách ngoạn mục của vợ, ông chia sẻ: “Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn chưa dám tin là bà ấy vẫn còn sống. Ngày trước ung thư não, nó đẩy mắt lồi ra, cái xương bướm (một xương trong nền sọ) cũng trồi lên sợ lắm. Ngày đó, mười người nhìn thấy thì cả mười người đều khẳng định là không qua khỏi rồi”. Một lúc sau, bà Mơ vác cuốc từ ngoài đồng về nhà. Nhìn người phụ nữ khỏe mạnh này, chúng tôi không hề nghĩ rằng bà từng là người đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Thế rồi, hai ông bà thay nhau kể lại những ngày tháng chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác.
Bà Mơ sinh năm 1956, từ nhỏ đến tận khi lấy chồng bà hoàn toàn khỏe mạnh và chưa bao giờ phải đến bệnh viện lấy 1 lần. Nhưng đến năm 2001, bỗng nhiên, bà thấy đau, nhức con mắt bên trái. Khi mắt còn tinh nhanh, bà làm lụng đủ mọi việc trong nhà ngoài đồng. Thế mà từ hồi bị đau mắt, bà nhìn cái gì cũng như bị lệch đi, làm mọi việc khó khăn. Cái bờ ruộng thẳng, đi lại bao năm quen chân mà bà cứ bước hụt suốt. Ban đầu chỉ mới là những cơn đau nhẹ nên bà tự đi mua thuốc về tra mắt và uống. Tuy nhiên cứ vừa uống vừa tra mãi mà không khỏi. “Mới đầu khi bị bệnh, tôi chỉ lồi mắt, lồi xương bướm thôi, sau đó thì kèm theo những cơn đau đầu khủng khiếp như là có kim, có mũi khoan xoáy vào tận óc ấy”, bà Mơ nhớ lại. Do nhà nghèo nên lúc này, bà Mơ vẫn chưa có điều kiện đi khám. Khi những cơn đau khiến bà không thể kiểm soát được hành vi, bà chạy khắp nhà, khắp sân, bạ đâu là đập đầu vào đấy khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Đầu năm 2004, bệnh tình bà Mơ ngày càng trầm trọng, các cơn đau vật vã liên tiếp hành hạ đẩy con mắt trái của bà lồi hẳn ra ngoài. Lúc này, ông Quyết mới đưa vợ đi khám ở Bệnh viện Việt Đức và Bệnh viện Ung bướu. Tại đây, các bác sĩ kết luận bà bị ung thư não giai đoạn cuối. Không có tiền, ông Quyết phải bán hết các vật dụng trong nhà mới gom được chút ít đưa vợ đi chữa trị. Chia sẻ về những tháng ngày khó khăn đó, bà Mơ cho biết: “Chồng tôi bảo có phải bán nhà đi cũng phải đưa tôi đi chữa bằng khỏi bệnh. Ông ấy đi làm được đồng nào đổ vào việc chữa bệnh cho tôi đồng đó. Nhưng chẳng thấm vào đâu nên của cái trong nhà cũng dần “đội nón ra đi” theo quá trình chữa bệnh của tôi. Ngày đó, đứa con đầu của tôi đang học sư phạm cũng phải nghỉ học để dồn hết tâm sức vào việc chữa bệnh cho mẹ. Khi ấy, mặc dù biết không còn sống được bao lâu nhưng nhìn sự cố gắng của chồng con, tôi vẫn cố quyết tâm giữ cho tinh thần thoải mái, sức khỏe ổn định để tiếp tục cầm cự được ngày nào hay ngày đó”. Bệnh tình của bà Mơ ngày càng chuyển biến xấu, cần phẫu thuật cắt bỏ khối u ngay. Tuy nhiên nhà nghèo mà chi phí phẫu thuật thì quá lớn nên bà nằng nặc đòi chồng đưa về nhà, phó mặc cho số phận.
Sự “hồi sinh” kỳ diệu
Ông Quyết đưa vợ lên xe trở về, trong đầu không còn chút hi vọng gì nữa. Về điều trị tại nhà, mỗi lúc bị khối u trong não hành hạ là bà Mơ lại chạy đập đầu khắp mọi chỗ. Thương vợ, ông Quyết lặn lội đi Hòa Bình, Yên Bái, Thái Nguyên tìm thầy tìm thuốc, cứ nghe ai mách có loại thuốc Nam nào chữa ung thư là ông tìm đến mua cho bằng được. Thuốc mang về, bà Mơ đều uống nhưng mắt thì vẫn cứ lồi ra, những cơn đau triền miên hơn, khủng khiếp hơn. Ông Quyết cho biết: “Ngày đó, tôi phải cho các con thay nhau ngồi ngoài cổng ngăn không cho họ hàng xóm giềng đến thăm vì sợ bà ấy nghĩ ngợi thì càng nhanh chết. Gia đình tôi cố gắng động viên, hi vọng bà ấy có thể sống thanh thản nốt quãng đời còn lại”.
Sau ba tháng trời ròng rã ngược xuôi tìm thuốc nhưng bệnh tình của vợ vẫn không tiến triển, ông Quyết vô cùng chán nản. Đúng lúc đó, có người bà con trong Kiên Giang mách rằng, cây trinh nữ hoàng cung sẽ chữa được nhưng phải kết hợp với mấy loại nữa mà họ không rõ. Ông Quyết cho biết: “Ban đầu, tôi cứ tưởng cây trinh nữ đó là cây xấu hổ. Khi hỏi rõ lại người bà con thì mới biết cây trinh nữ hoàng cung là một loài cây khác. Trong Nam có giống nên người này đã gửi cây ra cho tôi vì lo tôi chưa quen sẽ không phân biệt được. Thế là tôi bắt đầu cho vợ uống nước từ cây trinh nữ hoàng cung. Sau vài ngày uống, mặc dù vẫn nằm nguyên tại chỗ nhưng vợ tôi cho biết những cơn đau nhức đã bớt đi rất nhiều”.
Vắt óc ra nghĩ phương cách kéo dài sự sống cho vợ, ông Quyết nhớ lại, thời kỳ chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên, ông và 4 đồng đội bị nhọt rất đau, nhức. Một già bản ở Sa Thầy – Kon Tum đưa các ông về nhà để chữa. Ông Quyết theo già bản đi hái lá và hoa đu đủ đực cùng một số vị thuốc khác về sắc lấy nước cho cả 5 anh em uống. Mấy ngày sau, nhọt lớn nhọt bé của mọi người đều lặn hết. Nghĩ vợ mình không biết còn sống được mấy ngày nên ông Quyết chạy quanh xóm xin lá đu đủ về băm nhỏ, phơi khô rồi sắc cả lá trinh nữ và lá đu đủ cùng với một số vị thuốc khác mà ông đã “học lỏm” được để sắc cho vợ uống cùng. Bà Mơ kể: “Khi ấy, ông nhà tôi cố bón cho tôi từng thìa nước, tôi nuốt mà chẳng còn cảm giác gì nữa. Thực sự lúc ấy tôi cũng nghĩ là mình chắc không còn sống được bao lâu nữa, nhưng nhìn thấy sự vất vả của chồng của con nên cũng đành gắng gượng mà uống thuốc.”. Thế nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi đều đặn uống nước sắc từ bài thuốc của chồng mà 2 vị chính là lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung thì chưa đầy một tháng sau, con mắt trái của bà Mơ đã bớt lồi, những cơn đau đầu cũng giảm bớt. Tiếp tục kiên trì uống thuốc thì chỉ ba tháng sau, con mắt của bà Mơ đã trở lại bình thường, xương cánh bướm cũng không lồi ra nữa. Để tăng thêm sức khỏe cho vợ, ông Quyết còn trộn tam thất với mật ong, ép bà Mơ ăn mỗi ngày.
Ông Quyết kể: “Bấy giờ, tôi theo dõi sự tiến triển và tình hình của bà ấy có khác gì bác sĩ đâu. Cùng là thịt gà, thịt lợn nhưng con nào mà chăn thả ngoài vườn thì bà ấy ăn vào lại vị đau, nhưng gà, lợn mà nuôi ở trang trại thì ăn lại êm, chẳng đau đớn gì cả. Phải kiêng cả hải sản, thủy sản tanh. Kiêng cả các loại đồ lên men như các loại dưa muối, cà muối, rượu chè. Trứng thì chỉ được ăn lòng đỏ, tôm cũng chỉ được ăn nõn thôi. Tôi cũng có biết sao lại thế đâu. Ăn cái gì mà sau đó bà ấy bảo “nó lại giật giật ở thái dương ông ạ” thì dừng, chuyển sang ăn thứ khác”.
Sau ba năm kiên trì uống nước sắc lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung, bà Mơ ngày càng trở lại khỏe mạnh. “Bảy, tám năm nay sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình thường, tôi cấy hái hơn một mẫu ruộng, trồng rau trong vườn, nuôi lợn, chăn gà nữa. Duy chỉ có nửa mặt bên trái là chết hết các dây thần kinh cảm giác thôi. Bây giờ có bẹo má tôi cũng không thấy đau đớn gì đâu”. Nói đoạn, ông Quyết đưa tay lên thử cho chúng tôi thấy. Ông cho biết thêm giờ đây mỗi khi nằm ngủ, lúc nào bà Mơ cũng phải nằm nghiêng 1 bên phải vì sợ tuyến nước bọt tiết ra mất kiểm soát. Hiện nay dù đã khỏi nhưng bà Mơ vẫn kiên trì uống bài thuốc trên liên tục thay cho uống nước hàng ngày.
Kim Tiến
– Cây thuốc đơn giản giúp người đàn bà ung thư não trở về từ địa ngục
Thứ hai, 25/05/2015 06:27 AM GMT+7
– Chỉ vào phim chụp cắt lớp có khối u to tướng, bác sĩ lắc đầu bảo nếu mổ thì cơ hội thành công chỉ 1%, còn không mổ thì may lắm sống được 3 tháng.
Căn bệnh ung thư não khiến khối u trong đầu bà phát triển quá to, đẩy con mắt lồi hẳn ra bên ngoài, cùng với những cơn đau đầu khủng khiếp, bệnh viện trả về địa phương…Tuy nhiên, bệnh nhân đã chiến thắng thần chết một cách ngoạn mục nhờ một bài thuốc do người nhà học lỏm được trong những ngày ở Tây Nguyên. Đó là câu chuyện có thật của bà Đoàn Thị Mơ (xã Nam Thái, Nam Trực, Nam Định).
Lúc chúng tôi đến, bà Mơ vừa đi làm đồng về, đang lúi húi nấu nướng. Ông Nguyễn Thế Quyết, chồng bà Mơ cũng đang đánh vật với mảnh vườn đủ các loại cây cối. Thấy có khách lạ, cả hai vứt bỏ hết mọi việc, rồi tranh nhau kể lại thời kỳ đau ốm khủng khiếp của 15 năm trước.
Thời đó, bà Mơ khỏe lắm. Gia cảnh nghèo, lại đông con nên hai vợ chồng cứ làm quần quật, hết việc trong nhà lẫn việc ngoài đồng. Năm 2001, những cơn đau cả ở mắt lẫn trong đầu xuất hiện khiến bà Mơ lăn đùng ra nằm một chỗ.
“Mắt vợ tôi đau quá khiến đường thẳng không đi lại lao xuống ruộng, đi bắt cua thì hang cua không mò lại chọc lung tung, may còn chưa bị rắn cắn cho ấy”, ông Quyết tếu táo, tay thì chỉ vào con mắt lồi cùng vết lõm sâu hoắm bên thái dương của vợ mình.
Lúc đầu, bà Mơ tưởng do làm việc quá sức, tuổi cao sức yếu, lại trái gió trở trời, bà nằm nhà dưỡng bệnh, đau mắt thì mua thuốc nhỏ. Về sau gia đình đưa bà đi khám ở tỉnh cũng không phát hiện ra nguyên nhân. Các bác sĩ bảo lên Hà Nội kiểm tra, nhưng ông Quyết bảo nhà nghèo quá nên cứ về nhà điều trị và uống thuốc nam xem sao, nếu tình hình tiếp tục xấu đi sẽ đưa vợ lên các bệnh viện tuyến trung ương khám sau.
Đến năm 2003, bệnh ngày càng nặng, những cơn đau xốc lên tận óc xuất hiện liên tục khiến mắt bà Mơ tưởng như lồi hẳn ra ngoài. Có những lúc, mấy đứa cháu ngồi xem phim hoạt hình, thấy mấy nhân vật mắt lồi lại chỉ vào bà nội cười chí chóe, bà Mơ chỉ biết nằm quay mặt vào tường khóc rấm rứt. Có lúc cơn đau trong đầu phát tác, bà cứ thế chạy khắp nhà, đập đầu bôm bốp vào tường, rồi lại nằm sõng soài thở hồng hộc.
Đầu năm 2004, ông Quyết gom những đồng bạc cuối cùng, bán cả xe đạp, tivi lấy chi phí đưa vợ lên Hà Nội. Khám cả bệnh viện Việt Đức lẫn viện K, song cả hai viện đều trả về vì bà Mơ đã bị ung thư não giai đoạn cuối. Chỉ vào phim chụp cắt lớp có khối u to tướng, bác sĩ lắc đầu bảo nếu mổ thì cơ hội thành công chỉ 1%, mà nếu không mổ thì về nhà giỏi lắm được 3 tháng. Hết cách, ông Quyết mua mấy liều moóc-phin giảm đau, rồi cắn răng đưa vợ về nhà.
Tháng đầu tiên, ông Quyết lang thang các tỉnh miền Bắc, cứ nghe ai mách có loại thuốc nam hay ông thầy lang nào chữa ung thư đều tìm đến bằng được. Thuốc mang về, bà Mơ đều uống nhưng mắt vẫn cứ tiếp tục lồi ra, những cơn đau càng triền miên khủng khiếp hơn.
Tháng thứ 2, ông Quyết chợt nhớ lại thời còn trong bộ đội và chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên, ông và bốn đồng đội bị nhọt rất đau nhức, một già bản ở Sa Thầy – Kon Tum đưa các chú bộ đội về nhà để chữa. Ông Quyết theo già bản đi hái lá và hoa đu đủ đực về sắc lấy nước cho cả năm anh em uống, thế mà khỏi, ung nhọt lặn hết. Ông Quyết cố nhớ lại những vị thuốc cũ của già làng, rồi tức tốc chạy quanh xóm xin lá đu đủ cùng một số lá cây khác về băm nhỏ, phơi khô rồi sắc lấy nước cho vợ uống.
Tháng thứ 3, thấy vợ cứ nằm thiêm thiếp, còn nước còn tát, ông Quyết lại tìm cách tiếp tục chạy chữa cho vợ, dù là hy vọng ít ỏi. Lúc ấy trong nhà khánh kiệt, moóc – phin bệnh viện phát cho cũng hết, may mà nhờ uống nước lá đu đủ, bà Mơ không còn rên la hay chạy lung tung khắp nhà như trước nữa.
“Tôi còn nghe nói có cái cây trinh nữ cũng chữa được ung thư. Tôi lại cứ tưởng cây trinh nữ đấy là cây xấu hổ. Khi tôi gọi điện hỏi thăm đồng đội ở Kiên Giang, anh ấy mới bảo đó là trinh nữ hoàng cung, gần giống như cây hoa loa kèn. Anh ấy cũng đang sử dụng bài thuốc từ trinh nữ hoàng cung để chống bệnh ung thư, bảo sẽ gửi cây ấy cho tôi vì lo tôi chưa quen sẽ không phân biệt được, đồng thời chỉ dẫn cách sử dụng làm sao cho hiệu quả nhất”, ông Quyết kể lại.
Có được lá trinh nữ hoàng cung, ông Quyết sắc cả lá trinh nữ và lá đu đủ, cùng mấy vị thuốc nam cho vợ uống, theo đúng liều lượng mà người đồng đội đã dặn. Như có phép lạ, chưa đầy một tháng con mắt trái của bà Mơ đã dần dần tụt vào bên trong, những cơn đau đầu cũng giảm bớt.
Qua 3 tháng mà vợ mình vẫn không “đi” như các bác sĩ trên Hà Nội đã nói, ngược lại tình hình còn thay đổi theo hướng tích cực hơn, ông Quyết phấn khởi tiếp tục cho vợ uống bài thuốc được đồng đội mách nước.
Phải liên tục nhờ người gửi lá trinh nữ hoàng cung tận trong Kiên Giang ra, nhiều lúc bất tiện, nên ông Quyết đi khắp nơi nhờ người này người kia để xin củ trinh nữ hoàng cung về trồng. Cũng không phân biệt được, chờ cây mọc lên là ông lại gọi điện về Kiên Giang miêu tả cây rồi hỏi đồng đội xem có đúng là cây trinh nữ hoàng cung không. Nhưng lần nào ông cũng nhận được câu trả lời là đó là hành tây hoặc hoa loa kèn. Ông Quyết đành nhờ bạn gửi củ trinh nữ hoàng cung từ tận Kiên Giang ra để trồng và nhân giống.
Loài cây này dễ sống, chỉ một thời gian ngắn, ông Quyết đã trồng được cả vườn, rồi hàng ngày bào chế thuốc cho vợ uống. Bà Mơ cứ khỏe dần, ngồi dậy được, hai mắt cũng không còn quáng gà như trước nữa. Duy chỉ có phần má bên trái của bà do khối u hồi trước phát tác nên giờ chết hết dây thần kinh cảm giác, véo má cũng không thấy đau đớn.
Đến năm 2012, thấy tình hình đã ổn, gia đình đưa bà Mơ về Hà Nội khám lại. Lần này, mọi người nhảy cẫng lên sung sướng khi bác sĩ thông báo khối u của bà đã “chết” hẳn, thành vôi ở trong não, không cần phẫu thuật nữa.
Từ đó cho đến nay, sức khỏe của bà Mơ đã hoàn toàn bình phục. Bà đã có thể làm được nhiều việc, trồng rau, nuôi lợn trong nhà. Hàng ngày, bà vẫn kiên trì uống bài thuốc của chồng thay cho việc uống nước lã.
Bây giờ có bẹo má tôi cũng không thấy có cảm giác, nên cứ đi ăn cỗ trong làng, ông nhà tôi lại dúi cái khăn mùi soa vào tay, bảo thi thoảng phải lau má đi, nhỡ thức ăn dính lên má lại không biết thì ngượng chết”, bà Mơ vui vẻ kể chuyện.
Hải Minh
https://vtc.vn/cay-thuoc-don-gian-giup-nguoi-dan-ba-ung-thu-nao-tro-ve-tu-dia-nguc-d207693.html
– Kiên trì dùng lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung, khối u ung thư não sẽ bị “tiêu diệt” hoàn toàn
Với khối u màng não ở vùng hố thái dương trái là 3,61cm x 3,64cm, bà Mơ bị các bệnh viện trả về. Thế mà nhờ kiên trì dùng lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung, khối u kia đã bị tiêu diệt hoàn toàn
Mắt lồi như nhân vật trong… phim hoạt hình
Khi tôi đến nhà bà Đoàn Thị Mơ (thôn Lạc Thiện, xã Trực Thái, Nam Trực, tỉnh Nam Định) thì bà đang sàng gạo. Ông Quyết – chồng bà nói: “Chả dám tin là bà ấy còn sống đến bây giờ đâu. Ngày trước ung thư não, nó đẩy mắt lồi ra, cái xương bướm (một xương trong nền sọ – TG) cũng lồi lên sợ lắm”. Rồi hai ông bà thay nhau kể lại thời kỳ đau ốm khủng khiếp của bà Mơ.
Khoảng năm 2001, bà Mơ cứ thấy đau, nhức con mắt bên trái. Khi mắt còn tinh nhanh, bà làm lụng đủ mọi việc trong nhà ngoài đồng, thế mà từ hồi bị đau mắt, bà nhìn cái gì cũng như bị lệch đi, làm mọi việc khó khăn. Cái bờ ruộng nhìn thẳng thớm, đi lại bao năm mà bây giờ bà cứ bước chân hụt xuống ruộng. Lúc nông nhàn, bà đeo giỏ đi móc cua thì toàn chọc cái móc không trúng lỗ hang cua.
Bà Đoàn Thị Mơ
Bà đi mua thuốc về tra mắt, lại lên tận thị trấn khám và mua thuốc tây uống. Cứ vừa uống vừa tra mãi mà không khỏi. Không thể không làm việc vì còn phải nuôi 3 thằng con trai ăn học, bà nghĩ đến việc cứ làm mà…không cần tin vào mắt mình nữa. Thế là bà đi trên bờ ruộng, đi móc cua không theo sự chỉ đạo của mắt. “Cứ chệch ra 30 phân so với cái bờ, cái hang cua theo mắt mình nhìn thì đấy mới là bờ thật, hang cua thật”, bà nói.
Hai ông bà vừa quần quật làm nuôi các con, vừa chắt bóp từng đồng để thuốc thang chữa mắt. Nhiều lần ông Quyết phải đi vay mượn khắp nơi để đưa vợ lên viện mắt kiểm tra. Ông kể: “Cứ triệu nọ triệu kia đổ vào mắt bà ấy. Bấy giờ tiền triệu ở quê là to lắm rồi. Thế nhưng mắt mũi vẫn thế, có khỏi được đâu, càng ngày cứ càng lồi ra”.
Tôi hỏi: “Ngày đấy mắt bác gái lồi ra đến mức nào ạ?”, ông Quyết im lặng một lát rồi nói: “Biết tả thế nào bây giờ nhỉ? Thỉnh thoảng các cháu nội nhà tôi xem phim hoạt hình, nhìn những con vật lồi hẳn mắt ra ngoài là tôi lại nhớ đến con mắt của bà nhà tôi hồi đấy. Các cháu nội xem thì cười vang nhà, còn tôi thì lại rớm khóc…”.
Hy vọng sống chỉ là 1%
Bà Mơ bảo lúc đầu chỉ lồi mắt, lồi xương bướm thôi, sau thì những cơn đau đầu khủng khiếp kéo đến: “Như là có kim, có mũi khoan xoáy vào tận óc ấy”. Những cơn đau khiến bà không thể kiểm soát được hành vi, bà chạy khắp nhà, khắp sân, bạ đâu là đập đầu vào đấy.
Thấy bệnh của vợ ngày càng nặng, đầu năm 2004, ông Quyết đưa vợ khi khám ở Bệnh viện Việt Đức và Bệnh viện Ung bướu, song cả hai nơi đều trả về vì bà Mơ đã ở những ngày…tận cùng của giai đoạn cuối. Cùng làng với ông bà có Đại tá – TS – bác sĩ Đỗ Văn Thắng công tác ở viện 108, ông cậy nhờ đưa bà Mơ vào đó xem có còn hy vọng gì không.
Khi chiếu chụp ở đây, các bác sĩ cũng kết luận bà đã ở giai đoạn cuối. “Khối u màng não ở vùng hố thái dương trái là 3,61cm x 3,64cm cơ mà”, ông Quyết rùng mình nhớ lại.
Viện 108 cũng trả về, bác sĩ Thắng còn nói thêm: “Nếu mổ não để cắt bỏ khối u thì cơ hội thành công chỉ là 1%, và nếu có thành công đi nữa thì cũng chỉ kéo dài thêm sự sống được một thời gian rất ngắn. Chi phí thì quá lớn, nhà ông bà lại nghèo, chỉ có cách đưa về nhà bồi dưỡng, chăm sóc, tìm nguồn thuốc Nam điều trị để kéo dài được ngày nào hay ngày ấy…”.
Bà Mơ bấy giờ 48 tuổi. Anh con trai lớn là Nguyễn Minh Trí đang theo học sư phạm, biết tình trạng bệnh của mẹ nên cắn răng đốt hết sách vở, quyết nghỉ học để chăm sóc mẹ, và để đỡ…tốn tiền của gia đình.
Về điều trị tại nhà, mỗi lúc bị khối u trong não nó hành là bà Mơ lại chạy, lại đập đầu khắp mọi chỗ. Các con thì thay nhau ngồi ngoài cổng ngăn không cho họ hàng, xóm giềng đến thăm, vì bác sĩ dặn phải giấu bà, chứ để bà biết, bà nghĩ thì càng…nhanh chết.
Ông Quyết lặn lội đi Hòa Bình, Yên Bái, Thái Nguyên, cứ nghe ai mách có loại thuốc nam nào chữa ung thư là ông tìm đến bằng được. Thuốc mang về, bà Mơ đều uống nhưng mắt thì vẫn cứ lồi ra, những cơn đau triền miên hơn, khủng khiếp hơn.
Bài thuốc “học lỏm” từ già bản
Vắt óc ra nghĩ phương cách kéo dài sự sống cho vợ, ông Quyết nhớ lại thời kỳ mình chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên, ông và bốn đồng đội bị nhọt rất đau, nhức. Một già bản ở Sa Thầy – Kon Tum đưa các chú bộ đội về nhà để chữa. Ông Quyết theo già bản đi hái lá và hoa đu đủ đực về sắc lấy nước cho cả năm anh em uống. Mấy ngày sau, nhọt lớn, nhọt bé của mọi người đều lặn mất.
Nghĩ vợ mình chả biết còn sống được mấy ngày, mà đằng nào cũng chết, ông chạy quanh xóm xin lá đu đủvề băm nhỏ, phơi khô rồi sắc lấy nước cho vợ uống hằng ngày. Bà Mơ kể: “Thằng Trí cố bón cho tôi từng thìa nước, tôi nuốt mà chẳng còn cảm giác gì nữa”.
Ông Quyết kể tiếp: “Tôi còn nghe nói có cái cây trinh nữ gì ấy cũng chữa được ung thư. Tôi lại cứ tưởng cây trinh nữ đấy là cây xấu hổ. Khi tôi gọi điện hỏi thăm đồng đội ở Kiên Giang, anh ấy mới bảo không phải đâu, đó là trinh nữ hoàng cung, gần giống như cây loa kèn. Anh ấy sẽ gửi cây đó cho tôi vì lo tôi chưa quen sẽ không phân biệt được”.
Có được lá trinh nữ hoàng cung, ông Quyết sắc cả lá trinh nữ và lá đu đủ cho vợ uống. Chưa đầy một tháng, con mắt trái của vợ ông đã bớt lồi, những cơn đau đầu cũng giảm bớt.
Phải nhờ người gửi lá trinh nữ hoàng cung tận trong Kiên Giang ra, nhiều lúc cũng bất tiện, nên ông Quyết đi khắp nơi, nhờ người này người kia để xin củ trinh nữ hoàng cung về trồng. Mỗi lần cây mọc lên là ông lại gọi điện vào Kiên Giang miêu tả cây rồi hỏi đồng đội xem có đúng là cây trinh nữ hoàng cung không.
Nhưng lần nào ông cũng nhận được câu trả lời rằng nó là…hành tây hoặc hoa loa kèn thôi. Thế là sau rất nhiều lần trồng nhầm phải hành tây với hoa loa kèn, ông nhờ bạn gửi củ trinh nữ hoàng cung từ tận Kiên Giang ra để trồng và nhân giống.
Đều đặn uống nước sắc lá đu đủ với trinh nữ hoàng cung, chỉ ba tháng sau, con mắt của bà Mơ đã trở lại bình thường, xương cánh bướm cũng không lồi ra nữa. Để tăng thêm sức khỏe cho vợ, ông Quyết còn trộn tam thất với mật ong, ép bà Mơ ăn mỗi ngày.
Ông Quyết kể: “Bấy giờ tôi theo dõi sự tiến triển và tình hình của bà ấy có khác gì bác sĩ đâu. Này nhé, cùng là thịt gà, thịt lợn, nhưng con nào mà chăn thả ngoài vườn là bà ấy ăn vào lại đau, nhưng gà, lợn mà nuôi ở trang trại thì lại êm, chẳng đau đớn gì cả.
Phải kiêng cả hải sản, thủy sản tanh. Kiêng cả đồ lên men như các loại dưa muối, cà muối, rượu chè. Trứng thì chỉ được ăn lòng đỏ, tôm cũng chỉ được ăn nõn thôi. Tôi cũng có biết sao lại thế đâu. Ăn cái gì mà bà sau đấy bà ấy bảo “nó lại giật giật ở thái dương ông ạ” thì dừng, chuyển sang ăn thứ khác”
Sau ba năm kiên trì uống nước sắc lá đu đủ và trinh nữ hoàng cung, bà Mơ đi khám lại thì được các bác sỹ thông báo là khối u của bà đã “chết” hẳn, hóa thành vôi ở trong não rồi, không cần phải phẫu thuật nữa. Con mắt trái của bà Mơ cũng trở lại bình thường. “Bảy, tám năm nay sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình thường, tôi cấy hái hơn một mẫu ruộng, trồng rau trong vườn, nuôi lợn, chăn gà nữa.
Duy chỉ có nửa mặt bên trái là chết hết các dây thần kinh cảm giác thôi. Bây giờ có bẹo má tôi cũng không thấy đau đớn gì đâu, nên mỗi lần tôi đi ăn cỗ, ông nhà tôi lại dúi cái khăn mùi soa vào tay, bảo thi thoảng phải lau má đi, nhỡ thức ăn dính lên má lại không biết thì ngượng chết”, bà vui vẻ kể.
Theo Suckhoe
✽✽✽✽✽✽