Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 3

Giọng:

✽✽✽✽✽✽

Dương Thị Chiến – Ung Thư Máu – Hà Tĩnh

✽✽✽✽✽✽

– Cô gái chiến thắng ung thư nhờ những bữa cơm vụng về của cha

Thứ hai, 06/03/2017 11:42

Có lần, Chiến Trút đã hỏi cha mình: “Nếu ca ghép không thành công thì cha có tiếc tiền không…?”

Tuổi trăng tròn đau đớn

Những dòng tâm sự về chuyện gần 10 năm chống chọi căn bệnh ung thư của hai cha con mới được chia sẻ trên mạng xã hội cách đây vài ngày khiến nhiều người xúc động. Đó là lời tâm sự của Dương Thị Chiến (biệt danh “Chiến Trút”, sinh năm 1992, quê ở xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh).

Câu chuyện đã qua, giờ Chiến đã trở lại khỏe mạnh nhưng điều đọng lại khiến cô muốn được chia sẻ chính là nghị lực và tình yêu của cha đã giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi trước cái chết.

Chiến là con gái duy nhất trong gia đình 3 người con. Sinh ra ở vùng quê nghèo, nhà làm nông nên cuộc sống chẳng có gì khá giả. Năm 2007, đột nhiên thấy mình bị chướng bụng nên Chiến rủ bạn tự đến bệnh viện huyện khám, bác sĩ thấy bất thường nên chuyển cô lên bệnh viện tỉnh. Cô nhớ lại:

“Cha chở mình ra tỉnh khám thì bác sĩ phát hiện mình bị bệnh ung thư máu mãn tính, nhưng họ chỉ nói bệnh của mình nặng và phải đưa đi Hà Nội gấp. Mình được chuyển ra Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương (hồi đó đang nằm ở khu Bệnh viện Bạch Mai), cô viết.

Năm đó, Chiến 15 tuổi, còn bố cô là ông Dương Hoàn Vị, 50 tuổi. Người đàn ông lam lũ một mình đưa con gái ra Hà Nội và trong lòng luôn gắng giấu nỗi đau trước mặt con gái:

Cô chia sẻ: “Cha đưa mình ra nhưng vẫn không nói cho mình biết, cho đến một hôm mình nghe lén được cha gọi về nhà bảo nhà chuẩn bị tiền chứ bệnh của con gái không chữa được mà chỉ kéo dài thời gian thôi”. Nghe thấy vậy, bầu trời trước mắt Chiến như sụp đổ, mọi thứ tươi đẹp trong cuộc sống hồn nhiên của cô học trò chẳng khác gì như khói mây tan tành trước gió.

“Cha khổ nhiều quá”

Những năm đầu, dù biết bệnh của con không có hy vọng chữa khỏi nhưng ông Vị luôn động viên, cần mẫn chăm sóc con qua từng ngày trị liệu để duy trì mạng sống. Từng ánh mắt, nụ cười và việc làm của người cha yêu con vô bờ đã giúp Chiến có được sức mạnh.

“Hồi đó ở Bệnh viện có một khu vực sân được tạo điều kiện cho người nhà bệnh nhân nấu ăn. Vốn dĩ cha mình chưa bao giờ nấu ăn, thậm chí là rất vụng nhưng khi thấy mình không ăn được cơm căng tin thì ông đã đi mua xong, nồi rồi thuê để nấu cho mình. Cha không biết nấu nên bữa mặn, bữa nhạt, chẳng nuốt nổi ấy chứ. Còn nhớ hồi mình còn nhỏ thì mẹ đi vào Nam chơi, cha ở nhà nhà nấu canh mà bỏ đường vào…

Lúc đó có một chú cũng đi chăm vợ, chú ấy lại nấu ăn rất ngon nên cha thường rủ đi chợ để về dạy cha nấu ăn, dù học không thành nhưng khi nào cha cũng hỏi “ăn được không con?”, con gái mà gật đầu thì cha vui lắm!

Mình nhớ có món canh xương nấu củ cải, lần đầu được ăn thì mình khen ngon, thế là cả tuần cha đều nấu món đó, khó ăn lắm nhưng trong lòng thấy vui và càng thương cha hơn, vì thế mình phải mạnh mẽ, phải kiên cường cùng cha chữa bệnh”.

Những đợt khám, trị liệu liên tục trong nhiều năm khiến kinh tế gia đình Chiến kiệt quệ khiến cô muốn buông bỏ. Nhưng trong lúc đang khốn khó thì năm 2014, cô được dự hội thảo về ghép tế bào gốc và niềm hy vọng của cả gia đình được nhen nhóm từ đó.

“Riêng chi phí ghép tủy khi đó là 200 triệu đồng, chưa kể phí điều trị, xét nghiệm sau ghép. Cả nhà đôn đáo vay mượn, người dân ở quê mình tốt lắm, có ông bà già trên 80 tuổi rồi vẫn cầm 1 triệu đến để mong giúp được cho mình, đã có lần cha ngồi khóc vì cảm động khi thấy bà con đưa tiền đến cho mượn. Nhìn vào ánh mắt buồn sâu thẳm của cha, mình càng thương ông và khao khát được cứu sống”, Chiến Trút tâm sự.

Tuy nhiên, việc điều trị ghép tủy không hề đơn giản, thậm chí còn nhờ vào duyên số và sự may mắn. Với Chiến, gia đình đã vay mượn khoản tiền rất lớn để phẫu thuật nhưng kết quả không được như ý nguyện từng khiến cô muốn từ bỏ. Nỗi dằn vặt, thất vọng và chán nản trong cô gái đôi mươi ngày càng nặng dần khi từng ngày phải nhìn người cha già nuốt từng miếng cơm chống đói vì mình:

“Mọi chi tiêu đều phải cố gắng tiết kiệm nhất. Được 17 ngày thì mình ra khỏi phòng ghép, chuyển phòng cách ly khác thì mẹ về, còn lại hai cha con, cha đi chợ mua bánh mì về cất trong tủ lạnh…

Hai cha con một bát phở, mình ăn không hết thì cha ăn, ăn từng đó cha không no nên phải ăn thêm bánh mì, hai cha con chung một suất cơm và bảo nhà bếp cho thêm 5.000 đồng cơm nữa. Những thứ ngon bổ thì mình ăn mất rồi, còn lại muối vừng, rau và nước canh thì cha ăn…cứ thế qua từng ngày, từng ngày. Nhìn cha ăn cơm mà không cầm được nước mắt, vì mình mà cha phải khổ nhiều quá!

Mình đã hỏi cha: Nếu ca ghép không thành công thì cha có tiếc tiền không cha? Cha nói: Không bao giờ tiếc, vẫn còn hi vọng chữa bệnh cho con thì dù có bán hết tài sản thì cha vẫn bán. Con yên tâm đi, rồi sẽ ổn cả thôi! Mình đã khóc, đó là lần đầu tiên mình khóc trước mặt cha. Cha xoa đầu, mình phải chạy lên giường nằm khóc chứ không dám nhìn ông! Sau đó, tháng 7/2014, mình làm thêm một lần nữa và kết quả thật bất ngờ, mừng đến phát khóc!”.

Mọi người xung quanh đều nói cô may mắn khi có một người cha như vậy, nếu sinh ra trong một gia đình khác thì có thể cô đã không được như thế. Chiến kể rằng vào quãng thời gian ghép tủy, cô đã nôn rất nhiều, mà toàn nôn ra máu. Mỗi khi nhìn thau máu của cô thì cha mẹ lại khóc. Ngày đó, mẹ thường gọi cô là “ớt cay mọi” vì Chiến tuy nhỏ người nhưng rất kiên cường: “Biết ăn vào sẽ nôn ra ngay lập tức nhưng mình vẫn bịt mắt, bịt mũi rồi nhờ mẹ đút cháo để nuốt…”.

Giờ đây, Chiến đã trở lại cuộc sống bình thường. Cha mẹ mở cho cô một tiệm phô-tô, in ấn nhỏ. Mỗi sáng thức dậy, nghe tiếng học sinh nháo nhác gọi “chị Chiến bán cho em cái này, cái kia” thì cô cảm thấy vui lắm, vì thấy mình vẫn còn sống và có ích.

Sự trở lại với cuộc sống này đối với cô có lẽ vẫn như một phép màu. Gần Tết vừa qua, sau khi khỏe lại, cô đã nài nỉ cha mẹ xin tham gia đầu quân cho một nhóm tình nguyện đến với một bản nghèo tại Hà Tĩnh. Hậu phẫu thuật, mái tóc của Chiến rụng đi nhiều, tuy đã mọc lại nhưng vẫn còn thưa thớt khiến cô có phần tự ti. 25 tuổi, cô mang nhiều nỗi lo, khi hỏi về tình yêu thì cô cười khẽ rằng chưa có ai cả, “bệnh tật nhiều thế này thì ai yêu”…

http://giadinh.net.vn/gia-dinh/co-gai-chien-thang-ung-thu-nho-nhung-bua-com-vung-ve-cua-cha-20170301185143325.htm

– Chờ con ăn xong mới đến lượt cha

09:58 – 29/07/2017

Cha là người chăm sóc, túc trực bên tôi trong suốt thời gian tôi điều trị ung thư máu ở bệnh viện. Có rất nhiều kỉ niệm trong những tháng ngày đó nhưng không bao giờ tôi quên được những bữa ăn cùng cha tại nơi đây.

Căn bệnh ung thư máu của tôi đã tiêu tốn không ít tiền của bố mẹ. Gia đình tôi lại chẳng khá giả gì nên mọi khoản chi tiêu trong đợt tôi nằm viện đều phải cố gắng tiết kiệm nhất có thể. Bắt đầu từ những bữa ăn đều đặn của 2 cha con.

Buổi sáng, 2 cha con ăn chung 1 bát phở. Bao giờ cũng thế, tôi ăn xong thì cha mới ăn, kèm theo nửa chiếc bánh mì.

Buổi trưa và buổi tối là một suất sơm thêm 5 ngàn cơm trắng. Mỗi bữa, tôi phải mất cả tiếng đồng hồ mới ăn xong, cha lúc đó mới bắt đầu ăn phần cơm còn lại.

Những lúc nhìn cha vì mình như vậy, tôi lại quay đi len lén lau hàng nước mắt đang giàn ra. Cha khổ vì tôi nhiều quá.

Có 1 lần, mẹ đi vắng, nhà chỉ có 2 cha con, trong bữa cơm cùng ăn, tôi hỏi: “Cha ơi, nếu ca ghép sắp tới không thành công thì cha có tiếc tiền không?”.

Cha không mất một giây phút nào để suy nghĩ, cha nói: “Không bao giờ tiếc, vẫn còn hi vọng chữa bệnh cho con thì dù có bán hết tài sản thì cha vẫn bán. Con yên tâm, rồi sẽ ổn cả thôi.” Đó là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt cha.

Vì tình yêu thương của cha dành cho mình, tôi tự nhủ phải mạnh mẽ chiến đấu đến cùng, không được bỏ cuộc. Như vậy, cha sẽ buồn lắm.

Bây giờ, mọi thứ đã ổn rồi, tôi đã ghép tuỷ thành công. Hằng ngày, 2 cha con vẫn chia sẻ cùng nhau những bữa cơm, cái bánh mì khô. Nhưng tôi hiểu, mình đã không hoài phí bao công sức nhiều tháng ngày của cha.

Không biết ngày mai ra sao, nhưng ngày hôm nay tôi thấy ổn là được, phải không?

Dương Thị Chiến

(Bệnh nhân ung thư máu thể mãn – Viện Huyết học và Truyền máu TW)

http://www.giadinhmoi.vn/ben-hanh-lang-benh-vien-cho-con-an-xong-moi-den-luot-cha-d694.html

– Phép màu kỳ diệu đã thay đổi làn da của cô gái hóa xạ trị

03/11/2017 – 23:52

Ngày nào cũng thức làm việc đến đêm khuya, rồi ảnh hưởng của những đợt hóa, xạ trị trước đó cùng chuỗi ngày chìm trong thuốc tây,…hàng loạt ảnh hưởng ấy khiến da của chị Chiến xuống sắc trông thấy. Tưởng rằng sẽ chẳng thể kéo lại tuổi xuân với làn da đều màu nhưng lạ thay, chị đẹp lên bất ngờ.

10 năm hóa chất và thuốc tây đã làm da tôi thay đổi

Không có điều kiện được trực tiếp trò chuyện cùng chị Dương Thị Chiến (tại huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh), chúng tôi chia sẻ với nhau qua điện thoại và những tin nhắn email. Nói về tình trạng sức khỏe của mình, chị lạc quan cho biết đã trở lại cuộc sống bình thường. Giờ chị đang là chủ của một cửa tiệm phô tô, in ấn nhỏ tại gần trường học. Mỗi sáng thức dậy, nghe tiếng học sinh nháo nhác gọi “Cô Chiến bán cho cháu cái này, cái kia” chị cảm thấy vui, hạnh phúc vì thấy mình vẫn còn sống và có ích.

Tâm sự về quãng thời gian 10 năm dùng thuốc tây ấy, chị thật lòng chia sẻ: “Mình là một bệnh nhân ung thư, vì thế luôn phải gắn liền với những ống truyền, dây dẫn. Suốt 10 năm ấy, ngoài những đợt hóa, xạ trị thì thuốc tây là người bạn bất đắc dĩ không thể thiếu. Có lẽ vì sử dụng trong thời gian quá dài như vậy nên ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe và đặc biệt, thấy rõ ràng nhất đó là làn da. Da mình sạm hẳn đi, xỉn màu loang lổ nhưng lúc đó nghĩ, vượt qua được bệnh tật đã là điều may, còn việc làm đẹp, mình chưa dám nghĩ xa”.

Thế rồi kỳ tích cuối cùng cũng xuất hiện sau 10 năm đấu chọi với căn bệnh ung thư, lần phẫu thuật vào năm 2014, chị Chiến bất ngờ, không tin vào kết quả nhận được. Ca ghép thành công. Chị được trở lại với cuộc sống bình thường.

Trên con đường lấy lại làn da sáng đẹp, đều màu

Được “hồi sinh” lần 2, đó là niềm vui lớn lao nhất không chỉ với chị Chiến mà còn với cả những người thân đã cùng chị vượt qua năm tháng bệnh tật. Trở về lần này, chị Chiến tin tưởng, lạc quan và bắt đầu những dự định cho tương lai.

“Mình có mở một quán photocoppy nhỏ và bán thêm sách giáo khoa, đồ dùng học tập cho học sinh. Thời điểm vào năm học mới, mình nhận thêm công việc bọc sách. Ban ngày bận việc photo, đánh máy nên ban đêm mình tranh thủ làm cho kịp thời gian. Ngày nào mình cũng thức đến 23h đêm mới đi ngủ, xong thành thói quen, đi ngủ sớm hơn cũng không chợp mắt được” – chị Chiến chia sẻ.

Làn da không đều màu do ảnh hưởng từ thuốc tây vốn chưa trở lại, nay cộng thêm việc thức khuya nhiều khiến da chị ngày càng xuống sắc. Chị bắt đầu chú ý, lo lắng và hoang mang với nước da xỉn màu hiện tại, nên cứ thấy ai mách cách gì làm đẹp hay, chị đều mua về thử qua nhưng chị tuyệt đối không dùng sản phẩm của nước ngoài vì sợ sẽ không phù hợp với làn da người Việt.

“Là con gái, ai cũng muốn làm đẹp, mình cũng vậy nhưng với người từng mắc bệnh như mình thì càng phải cẩn thận hơn vì thế nên mỗi lần lựa chọn sản phẩm chăm sóc da, mình đều đặt tiêu chí an toàn lên hàng đầu. Ai nói cách gì hay, phương pháp nào tốt, an toàn như làm đắp mặt nạ trứng gà mật ong, mặt nạ trầu không, tinh bột nghệ mật ong,…đều từ thiên nhiên, mình thử qua hết, chỉ mong lấy lại làn da đều màu” – chị Chiến mong mỏi.

Quyết tâm là thế, song công việc bận rộn khiến chị không thể thực hiện việc pha trộn đồ đắp mặt đều đặn được, nên dùng khoảng một vài ngày, lâu nhất là một tuần, chị lại thôi và cuối cùng dẹp hẳn. Chị tìm đến các sản phẩm thiên nhiên khác nhưng đều không mang lại hiệu quả.

Song với suy nghĩ bệnh tật, chị còn vượt qua được thì việc lấy lại làn da chị cũng sẽ thực hiện tốt. Tìm hiểu trên mạng, chị Chiến thấy quảng cáo hiện lên sản phẩm chăm sóc da từ thiên nhiên CumarGold Gel chứa thành phần từ tinh chất nghệ Nano Curcumin. Bản tính tò mò, chị click vào xem và đọc bình luận của những người đã dùng trước đó. Thấy phản hồi tốt, chị đặt mua CumarGold Gel về sử dụng.

Chị cho ý kiến: “Từ khi dùng CumarGold Gel, mình thấy thực sự hài lòng, dù có làm quần quật đến 11h đêm thì chỉ cần rửa mặt lại và thoa CumarGold Gel lên, để khoảng 30 phút sau đó rửa lại. Thỉnh thoảng có hôm bận quá, mình để đến sáng hôm sau mới rửa. Chất gel thẩm thấu tốt, cũng không để lại màu vàng nào trên da. Mình thấy mọi thứ khá tiện lợi, không mất nhiều thời gian pha trộn trong khi da trở nên sáng mịn đều màu hơn”.

Dùng CumarGold Gel đến nay đã được gần 3 tháng, ngoài việc da sáng đều màu trở lại, những vết thâm nám trên khuôn mặt chị Chiến cũng mờ dần. Giờ đây, dù phải thức đêm làm việc chị cũng không còn lo làn da bị ảnh hưởng bởi đã có bí quyết là CumarGold Gel luôn được chị mang bên mình.

https://cumargoldgel.vn/review/ha-tinh-phep-mau-ky-dieu-da-thay-doi-lan-da-cua-co-gai-hoa-xa-tri/

✽✽✽✽✽✽