Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 5

MỤC LỤC

Giọng:

✽✽✽✽✽✽

Nguyễn Hoàng Tuấn Phát – Ung Thư Tuyến Tụy – Bình Dương

✽✽✽✽✽✽

– Kinh nghiệm của người cha chữa khỏi ung thư cho con nhờ thảo dược

14/05/2014

5 năm điều trị ung thư tụy thành công, cháu Nguyễn Hoàng Tuấn Phát, sống tại Trần Văn Ơn, phường Phú Hòa, TX Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, đã bình thường trở lại.

6 tháng sống bằng dịch truyền

Gần 5 năm điều trị khỏi bệnh ung thư ác tính, đến nay cháu Phát đã khỏe mạnh và tăng cân. Cháu có thể chơi thể thao những môn cháu yêu thích như bóng đá, cầu lông.

Chúng tôi ghé thăm gia đình anh Nguyễn Tấn Phú, bố của cháu Phát, để nghe câu chuyện về hành trình chữa bệnh cho con của vợ chồng anh.

Chị Thảo, mẹ của cháu Phát vẫn không hết mừng vui khi nhìn đứa con yêu dấu của anh chị đã giành giật sự sống từng ngày và chiến thắng tử thần. Anh Phú làm nghề xây dựng. Công việc của anh khá bận rộn nên gặp được anh rất khó.

Anh bảo “Tôi chỉ tiếp chuyện các bạn được buổi tối, ban ngày tôi nhiều việc lắm. Nhiều người hỏi kinh nghiệm trị ung thư cho con, tôi cũng đều tư vấn cho họ vào buổi tối. Nói đến chuyện đó, tôi vui lắm và ước sao chia sẻ cho thật nhiều người giống trường hợp của nhà mình điều trị thành công ung thư.

Bắt đầu câu chuyện về hành trình chữa bệnh cho con, anh cảm động nói: “Con tôi đã được sinh ra lần thứ hai. Tôi không thể ngờ có ngày cháu lại có thể đạp xe chở bạn vui chơi, đá bóng, mang về cho gia đình bao nhiêu niềm vui trong kết quả học tập như ngày hôm nay”.

Anh kể, cháu Phát sinh ngày 16/2/2003, khi sinh cháu nặng 3,4 ký. Cháu khỏe mạnh và ít ốm đau lắm. Anh chị từng hãnh diện vì được tay nuôi con.

Mọi việc êm đếm cho đến tháng 10/2008, cháu bị đau bụng thường xuyên, đi nội soi được Bệnh viện Nhi Đồng II chẩn đoán viêm dạ dày và đường tiêu hóa.

Dù đã được điều trị, xong bệnh cháu không thuyên giảm, cháu ngày càng yếu, thường có những cơn đau bụng dữ dội và nôn. Không tìm ra bệnh nên anh chị cũng lo lắng. Cho đến khi cháu té trong toilet do trơn, ngày 19/2/2009, mọi thứ xấu dần đi.

Hai ngày sau, cháu lả dần và đau bụng dữ dội thành cơn. Gia đình đưa cháu đến bệnh viện tỉnh, ngay sau đó cháu được chuyển đến cấp cứu đến Bệnh viện Nhi Đồng II với chẩn đoán chấn thương tụy.

Trong 7 tuần điều trị, cháu đau và không thể ăn uống được, sống hoàn toàn bằng truyền nước, đạm, mỡ. Dần dần sức khỏe cháu cũng hồi phục, không còn đau bụng và được ngừng truyền dịch, cho uống nước đường, cháo và cơm.

Nhưng sự vui mừng của gia đình chưa được bao nhiêu, thì chỉ 1 tuần sau cháu lại đau bụng trở lại và tiếp tục sống bằng đường truyền. Vậy là từ đó, Phát chỉ sống bằng truyền dịch.

6 tháng trời nằm viện cháu đã làm không biết bao nhiêu lần siêu âm, xét nghiệm máu và 4 lần chụp CT. Chi phí điều trị lên đến 400 triệu đồng. Từ một đứa trẻ hiếu động, háu ăn, nặng 15kg trước khi vào viện, cháu trở thành cậu bé yếu đuối, không thể chạy nhảy chơi đùa được và cân nặng còn có 10 kg.

Đau buồn nhất khi bệnh viện hội chẩn và mổ cho cháu với chẩn đoán: Khối u vùng đầu tụy chèn ép làm tắc mật và tắc ống tụy gây viêm tụy tái phát; tắc đoạn thân tĩnh mạch cửa và chuyển bệnh viện Chợ Rẫy để mổ ngày 17/8/2009. Theo các bác sĩ, nếu không mổ, cháu khó qua được trong 2 tuần.

Nhớ lại ngày đó, anh Phú kể “Khi đó tôi đang công tác ở Hà Nội. Vì công việc nên tôi không thể bên con chăm sóc cho cháu. Khi tôi nghe điện vợ gọi thông báo tình hình, tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ. Chân tôi như muốn khụy xuống, tay vô thức. Hy vọng đối với con tôi thật là mong manh, đến bà cô tôi là trưởng khoa tiêu hóa của một bệnh viện có tiếng ở TP. HCM cũng chỉ nhìn cháu mà khóc, thì chúng tôi còn biết làm sao”.

Nghĩ về con, anh biết cháu tiên lượng xấu nên bằng mọi giá anh mong con mình không phải mổ. Anh kể khi đó “nhắm mắt lại anh cũng nghĩ cháu có mệnh hề gì tôi cũng muốn cháu lành lặn. Tôi về Sài Gòn cũng không cho cháu mổ. Lúc ấy, tôi thấy ung thư ghê gớm lắm, bị ung thư là cầm chắc cái chết rồi”.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, mọi thứ hoàn toàn buông theo số phận bỗng anh Phú gặp một điều may mắn. Anh kể đó như định mệnh hay số phận của con mình. Ông trời không muốn cháu phải chết.

Trong lần về thăm con, anh ngồi chờ chuyến bay cuối cùng ở sân bay Nội Bài. Tình cờ anh đọc được bài báo “Ung thư ơi xin đừng tuyệt vọng” Anh Phú nhớ rõ bài báo viết về một cháu bé bị u não, đã 3 lần phẫu thuật và sống được nhờ vào thảo dược của một bác sĩ đông y nổi tiếng ở nước ngoài mới về Hà Nội. Anh ngấu nghiến đọc từng chữ trong bài viết mà tim anh đập loạn nhịp. Anh có linh cảm con trai còn hy vọng.

Giành giật sự sống cho con: Liều lĩnh nhưng thành công

Sau khi đọc bài báo đó, anh Phú bay vào miền Nam đưa con ra Hà Nội dù anh chưa kiểm chứng thông tin bài báo. “Không hiểu nổi sao lúc đó tôi có niềm tin thế. Tôi quyết tâm giành giật sự sống cho con, bất chấp mọi sự nguy hiểm có thể xảy ra. Khi tôi đưa con ra khỏi bệnh viện, các bác sĩ cho biết cháu có thể tử vong trên đường đi”- Anh Phú nhớ lại.

Anh để ngoài tai mọi can ngăn của bác sĩ. Anh cho con điều trị hoàn toàn bằng thảo dược. “Tôi không nhớ rõ thành phần thảo dược là gì vì tôi tin tưởng tuyệt đối bác sĩ. Bác sĩ giải thích tác dụng của thảo dược với ức chế sự phát triển của khối u. Ngoài ra, tôi còn được hướng dẫn không cho con tôi ăn đạm động vật, cả sữa động vật. Thực tế cho thấy, từ khi cai sữa cháu cứ uống sữa động vật là đau bụng và nôn. Đến khi bị bệnh càng đau nhiều hơn với thức ăn từ đạm động vật. Do đó, khi được tư vấn và giải thích, tôi quyết tâm không phẫu thuật mà điều trị theo phương pháp mới này”.

Anh Phú cười, thật không thể ngờ được, 6 tháng điều trị tích cực tại Bệnh viện Nhi đồng II cháu vẫn bị đau, nôn liên tục, bụng chướng, không ăn uống được… nhưng chỉ sau mấy ngày dùng thảo dược và ăn uống kiêng khem cháu đã hoàn toàn khác hẳn.

“Sau 4 ngày cháu đã hết đau và bắt đầu ăn uống theo chỉ dẫn. Cháu khá dần lên theo từng ngày. Tôi cho cháu về Bình Dương điều trị theo đơn và gọi điện khi cần. Ngày 8/12/2009 sau 4 tháng điều trị cháu không còn cơn đau bụng nào, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh, trọng lượng = 19,6 kg. Cao: 1,16m. Nhiều người thân, bạn bè rất ngạc nhiên khi thấy cháu khỏe mạnh”- Niềm vui không giấu nổi trên khuôn mặt anh.

Niềm vui của gia đình anh không có gì sánh được khi kết quả chụp cắt CT của cháu ngày 9/6/2010 tại TP.HCM, khối u đã mất sạch. Sau đó, gia đình có làm thêm một xét nghiệm khác và không có dấu hiệu nào của ung thư.

Anh Phú phấn khởi khoe: “Tôi không hiểu về các chỉ số y khoa nhưng người nhà của tôi xem cũng bất ngờ. Còn kết luận của bác sĩ ngắn gọn nhưng gia đình tôi hoàn toàn yên tâm về bệnh tật của con mình. Giờ cháu Phát khỏe mạnh như các bạn cùng trang lứa”.

Do bị bệnh một năm phải điều trị nên Phát đi học muộn lại 1 năm. Năm nay, cậu bé đang học lớp 4. Anh Phú cho biết từ khi khỏe, cháu không sử dụng loại thuốc nào, bố mẹ chỉ hạn chế cho cháu ăn mỡ động vật.

theo Infonet

http://soha.vn/song-khoe/kinh-nghiem-cua-nguoi-cha-chua-khoi-ung-thu-cho-con-nho-thao-duoc-20140514141407966rf20140514141407966.htm

Bé trai từ cõi chết trở về

Ung thư – án tử được treo trên đầu với những ai không may mắc. Tương lai đóng sập cửa, mọi dự định, hoài bão chết lịm theo những đợt phẫu thuật – xạ trị triền miên… Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra, vẫn có những người thoát án tử.

Ngày định mệnh

Đến giờ nhìn cậu con trai lên 11 tuổi trượt pa- tin nhoay nhoáy trên đường, chở bạn vui chơi khắp xóm, hay ngồi xem bóng đá, bình luận như người lớn  anh Phú (bố bệnh nhân Nguyễn Hoàng Tuấn Phát ) trú tại phường Phú Hòa, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương vẫn không thể tin rằng, trước đây 5 năm những tưởng đứa con ấy sẽ dời xa anh vĩnh viễn.  Phải qua rất nhiều người, tôi mới có thể liên lạc được với anh. Qua điện thoại anh Phú cho biết: ngày 16/2/2003, lúc mới sinh, Phát là đứa trẻ hoàn toàn bình thường, nặng 3,4kg. Ai cũng khen nhà anh có phước khi sinh con trai đầu lòng, mẹ tròn con vuông…Dường như biết hoàn cảnh không dư giả của bố mẹ nên cu cậu dễ nuôi, hiếm khi ốm đau, cứ cun cút lớn. Nhưng khi gần 4 tuổi, Phát thường xuyên đau bụng. “Lúc đầu tôi cứ ngỡ cháu ăn linh tinh, hoặc bị đau bụng giun nên không để ý. Chỉ đến khi, cháu bỏ ăn cứ ôm bụng khóc… lúc bấy giờ vợ chồng mới bồng bế nhau đưa con lên Bệnh viện Nhi đồng II khám. Tại đây, các bác sĩ kết luận cháu bị viêm dạ dày, rối loạn tiêu hóa” – anh Phú nói.

Tuân thủ đúng phác đồ điều trị, nhưng bệnh tình của con ngày càng xấu đi. Thỉnh thoảng, Phát lại xuất hiện cơn đau bụng, kèm theo nôn. Trước kia, Phát là đứa trẻ hiếu động, không để tay chân được ngơi nghỉ thì nay, cháu suốt ngày bám mẹ, bắt bế, nhèo nhẹo như con mèo hen. Nhà neo người thì chớ, con ốm đau khiến càng neo hơn, vợ anh Phú phải nghỉ nhà chăm con.  Ngày 18/2/2009, chỉ một phút mẹ lơ là, Phát tự đi vệ sinh. Bên ngoài, nghe tiếng “ rầm” mẹ Phát  chạy vào thì đã thấy con nằm sóng xoài trên sàn toillet. Vội vàng bế con lên kiểm tra, không thấy chỗ nào trầy xước, cũng không thấy vết bầm nào trên người, chị thở phào nhẹ nhõm. Chẳng thể nào ngờ, 2 ngày sau, cháu lại kêu đau bụng. Những cơn đau dường như dồn dập hơn, nặng hơn. Gào khóc chán, quằn quại chán cháu lả đi, mềm oặt. “ Nhìn con thế, vợ chồng ứa nước mắt, hốt hoảng mang con đến bệnh viện tỉnh khám rồi được chuyển thẳng đến Bệnh viện Nhi đồng II. Cháu được nhập viện điều trị với chẩn đoán chấn thương tụy. Vợ chồng tôi như quỵ ngã khi nghe tin này. 7 tuần con nằm viện là 7 tuần vợ chồng thay phiên nhau bên con. Con đau, chúng tôi cũng như đứt từng khúc ruột.

Con không ăn được, vợ chồng cũng chẳng thể nuốt trôi… Ròng rã chừng ấy tuần cháu sống hoàn toàn bằng truyền nước, đạm và mỡ.” –  giọng anh Phú như lạc đi. Dần dần sức khỏe cháu cũng hồi phục, những cơn đau bụng biến mất. Vợ chồng anh Phú càng mừng hơn khi bác sĩ quyết định ngừng truyền dịch, thay vào đó cháu được uống nước đường và bắt đầu ăn lại được tô cháo hay  vài thìa cơm. Thế nhưng niềm vui… ngắn chẳng tầy gang.

Nếu không mổ, cháu khó có thể sống quá 2 tuần!

Phát ra viện, chưa đầy một tuần, cơn đau bụng lại tái phát. Theo anh Phú kể lại thì, anh sợ nhất mỗi khi thấy con nhăn mặt, ôm bụng và lưng cong xuống.  Thương con nhưng không biết làm thế nào. Lo con không thể chịu nổi. Bởi, khi chưa vào viện từ một đứa trẻ hiếu động, háu ăn, nặng 15kg  giờ con chỉ còn 9,6kg, không nói cũng chẳng cười, nét mặt lúc nào cũng ưu tư, nhăn nhó. Có những lúc vợ chồng giấu không cho con biết mình đang khóc. Dẫu vậy, anh vẫn tin con anh bị chấn thương tụy, nên vẫn có cơ hội điều trị thành công. Một tháng, hai tháng, ba tháng rồi đến nửa năm Phát thành bệnh nhân lâu nhất lúc bấy giờ nằm lại viện. 6 tháng trời đằng đẵng, Phát phải trải qua không biết bao lần siêu âm, làm xét nghiệm máu với 4 lần chụp CT, thay không biết bao lần phác đồ điều trị mà tình trạng bệnh không có dấu hiệu khả quan. “ Khoảng thời gian này với gia đình chúng tôi đúng là dài hơn thế kỷ. Hai vợ chồng hoang mang,  lo lắng không biết con bị bệnh gì. Vợ chồng lục tung các mối quan hệ để hỏi về tình trạng bệnh của con. Mỗi người nói một kiểu, chả ai giống ai khiến cho đầu lúc nào cũng ám ảnh con mình mắc trọng bệnh.” – anh Phú nhớ lại. Dẫu nghĩ con bệnh nặng nhưng anh chưa từng nghĩ đến bệnh nan y, và cơ hội sống của con vẫn còn khá lớn. Thế nhưng niềm tin vỡ vụn, khi Bệnh viện hội chẩn và đưa ra chẩn đoán: Khối u vùng đầu tụy chèn ép làm tắc mật và tắc ống tụy gây viêm tụy tái phát; Tắc đoạn thân tĩnh mạch cửa và chuyển bệnh viện Chợ Rẫy để mổ ngày 17/8/2009.

Theo các bác sĩ, nếu không mổ, cháu khó qua được trong 2 tuần.“Khi đó tôi đang ở Hà Nội, nghe điện vợ gọi thông báo tình hình, tôi  không tin vào tai mình, đất dưới chân như sụt xuống, không còn đứng vững. Định thần lại, tôi gọi điện cho một bà cô là trưởng khoa tiêu hóa tại một bệnh viện có tiếng ở TP Hồ Chí Minh. Bà nghẹn ngào không dám nói hết, chỉ ngắn gọn một câu – cháu cố gắng thu xếp về với con sớm lúc nào, tốt lúc ấy.” – anh Phú kể lại. Ngay lập tức, anh hớt hải gác công việc, thu dọn đồ đạc, lao ra sân bay trở về với con. Trong lúc chờ bay, anh vô tình đọc được thông tin một cháu bé bị u não, đã phẫu thuật tới 3 lần nhưng vẫn kéo dài được sự sống nhờ thảo dược. Một niềm tin nhen nhóm lên trong anh. Quyết định còn nước còn tát, anh đưa cháu ra Hà Nội, mặc cho các bác sĩ giải thích: Cháu đi Hà Nội cũng không kịp vì có thể diễn biến xấu dọc đường.

Hành trình giành giật sự sống

Đúng là, cuộc đời có những khúc quanh không báo trước, có những quyết định có thể khiến sạt nghiệp nhưng cũng có những quyết định làm hồi sinh một cuộc đời.  Dường như anh Phú là người gặp  may, khi đã quả quyết từ chối mổ cho con và tìm đến phương pháp điều trị ung thư mới. “ Vợ khóc hết nước mắt, ông bà nội ngoại 2 bên đều can ngăn không muốn anh mang con đi. Ông bà sợ cháu chết dọc đường… Trong lòng tôi cũng như lửa đốt. Nhưng nhìn con ốm yếu, gầy tong teo như con mèo hen, giờ mổ phanh ra… chắc không đủ sức chịu đau vì vết mổ chứ chưa nói đến cơn đau của khối u hành hạ. Vậy là, 37 cũng liều. Quyết đi là lên đường. Bố con đưa nhau đi trong cảnh nhà buồn tê tái, không ai nói với ai câu nào” – anh Phú rưng rưng cho biết.  Hai bố con tìm đến Trung tâm y tế Lao động Thái Hà ( Bộ NN & PTNT).  Hôm đó vào ngày 11/8/2009. Ngay khi được TS. Hoàng Xuân Ba và Bs Phạm Đình Tuần thăm khám đưa ra hướng điều trị mới. Dù không hiểu nhiều lắm về chuyên môn nhưng với cách làm việc tận tâm, sự quan tâm, chia sẻ và động viên chân thành giúp anh Phú cảm thấy phần nào thắp lên hy vọng. Anh Phú cười, thật không thể ngờ được, 6 tháng điều trị tích cực tại bệnh viện cháu vẫn bị đau, nôn liên tục, bụng chướng, không ăn uống được…nhưng chỉ sau mấy ngày dùng thảo dược và ăn uống kiêng khem cháu đã hoàn toàn khác hẳn. Ngay đêm đầu tiên dùng thuốc, cháu đau nhiều, tôi gọi điện cho bác sỹ, được hướng dẫn cho cháu uống tạm 1/2 viên Efferangal và uống thêm panthicol-F… Sau 4 ngày cháu đã hết đau và bắt đầu ăn uống theo chỉ dẫn. Con tôi khá dần lên theo từng ngày. Sau đó, tôi cho cháu về Bình Dương điều trị theo đơn thuốc và gọi điện khi cần. Ngày 8/12/2009 sau 4 tháng điều trị cháu không còn cơn đau bụng nào, da dẻ hồng hào trở lại, đã tăng lên 19,6 kg. Nhiều người thân, bạn bè rất ngạc nhiên khi thấy cháu từ cõi chết… trở về.Bé Nguyễn Huỳnh Tấn Phát được điều trị bằng phương pháp gì?

https://laodongthudo.vn/ky-1-be-trai-tu-coi-chet-tro-ve-11043.html

✽✽✽✽✽✽