Những người hùng chiến thắng ung thư – Tập 4

Giọng:

✽✽✽✽✽✽

Lương Thị Hà – Ung Thư Xương – Bắc Giang

✽✽✽✽✽✽

– Cõng em đi khắp thế gian

09:59 AM – 13/02/2015

“Em không được chết. Em chết đi, bố mẹ em còn các em của em. Anh thì chỉ còn em thôi”, Mạnh thủ thỉ với Hà như thế cả trăm lần, trên một giường bệnh có những 5 bệnh nhân đang nằm thoi thóp giữa Bệnh viện K (Hà Nội).

Đó mãi mãi là những ngày tháng không thể nào quên của cặp vợ chồng Đinh Văn Mạnh, 31 tuổi và Lương Thị Hà, 30 tuổi, trú ở thôn Xuân Trung, xã Xuân Phú, huyện Yên Dũng, Bắc Giang. Những con người bình thường từng bị thần chết gõ cửa. Nhờ tình yêu, họ giành lại được hy vọng và sự sống.

“Chân của em đâu?”

Năm 2008, sau 2 năm yêu nhau, Mạnh cưới Hà. Thuê một căn nhà nhỏ ở phố Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Mạnh làm công nhân điện nước cho một siêu thị, Hà làm kế toán.

Sau ngày cưới đúng 6 tháng, Hà bị trượt chân, khiến một bên chân trái bị gẫy lủng lẳng. Hà được mổ ghép xương, nhưng vết thương mãi không lành, cái đùi ngày một phình to ra, như quả bom chờ nổ.

Ngày Mạnh nhận kết quả từ bác sĩ, vợ mình bị ung thư xương, thế giới như sụp đổ. Anh mới 24 tuổi, Hà 23, cả hai vợ chồng còn quá trẻ, họ từng vạch ra bao nhiêu hy vọng và dự định.

Mạnh giấu tất cả mọi người trong nhà bệnh tình của Hà, trừ bố vợ. Anh “bịa” ra cho Hà một thứ bệnh gì đó rất phức tạp về xương. Hà không hỏi gì thêm, chỉ thấy cái chân ngày càng đau nhức nhối. Chị được chuyển xuống Bệnh viện K2, huyện Thanh Trì, Hà Nội nằm ghép giường ở Khoa nhi.

Hà phải truyền hóa chất, mỗi lần 8 chai. Tổng cộng là 12 đợt truyền, trong 1 năm rưỡi.

Những đợt truyền đầu tiên, chị chỉ nằm thoi thóp, hơi thở rất mỏng. Chị nôn mửa, đi vệ sinh trong vô thức – ngay trên giường bệnh, không thể ăn bất cứ thứ gì, người rơi vào những giấc ngủ rất dài, tưởng không tỉnh lại.

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Nếu con chết, anh Mạnh sẽ lấy vợ mới. Mẹ cứ yêu thương cô ấy. Thế là bố mẹ có thêm con cháu, chứ có mất đi đâu”, Hà nói với người thân những lúc tỉnh dậy.

10 người nhìn Hà đều nghĩ cô sẽ qua đời. Từ 50 kg, sau nửa năm, Hà sụt xuống còn 29 kg, đầu trọc lốc. Tết thiếu nhi, sinh viên tình nguyện vào thăm bệnh nhi thường ngồi bên cạnh Hà, xoa xoa đầu chị và khẽ nói: “Cháu ơi, cố gắng lên nhé”. Mạnh ngồi cạnh vợ, nước mắt ứa ra.

Mạnh quyết định, đồng ý để cưa chân vợ, cứu vãn sự sống đang bị đe dọa. Bác sĩ nói nếu nhanh, Hà chỉ sống thêm 3 tháng. Nếu cưa chân, thời gian của chị còn 6 tháng.

“Hà không biết mình bị cưa chân. Cô ấy vẫn đang ngủ say vì thuốc mê. Tôi bàng hoàng nhìn chân trái vợ được cưa ra, bọc trong một chiếc chăn. Tôi nhờ người nhà mang nó về Bắc Giang để chôn ngoài cánh đồng. Sau đó, tôi ngồi xuống cạnh Hà, cầm tay cô ấy thật chặt, rất chặt. Tôi phải nói làm sao với Hà đây khi em tỉnh dậy và biết một bên chân của mình không còn nữa”, Mạnh nhớ lại.

Hà tỉnh lại, hỏi: “Anh ơi, chân của em đâu rồi”, và cô khóc như một con mèo con bị nhúng ướt sũng nước mưa, vì không còn sức, tiếng rên như những nhát dao cứa vào ruột Mạnh.

Hà đã biết bệnh của mình, những ngày tiếp theo của đợt truyền hóa chất, chị tưởng mình sẽ ngủ, không bao giờ dậy được nữa. Gần 50 người trong khoa nhi lần lượt ra đi. Có người lúc sáng mới kêu khóc, chiều đã tắt thở. Ngày nào cũng có người chết.

“Em biết không, anh đã nghỉ việc, anh phải vay mượn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho em. Em không được chết. Em chết đi, bố mẹ còn các em của em. Anh chỉ còn mỗi em thôi”, Mạnh thủ thỉ như thế với Hà cả trăm lần. Một tích tắc nào đó yếu lòng, muốn buông xuông trong cuộc chiến với hóa chất, Hà thấy mờ mờ bóng Mạnh đang ngồi bên giường. Chị lại cố mở mắt, và nghĩ mình phải sống.

Cõng em đi khắp thế gian

Mạnh bảo vợ cứ thích ăn gì, khó đến đâu anh cũng làm ra được. Biết vợ muốn ăn bún chả Định Công, anh phi xe máy giữa trưa hè từ Tựu Liệt về phố Định Công; nghe vợ thèm dâu tây, giữa mùa hè, anh đi khắp Hà Nội, may mắn tìm được một hàng ở bờ Hồ.

Mạnh vay mượn khắp nơi để có tiền cho Hà truyền hóa chất, bố mẹ đẻ của anh ở Nam Định cũng chỉ làm nông nên khó khăn. Anh và bố vợ dự định bán ngôi nhà ở Bắc Giang vì số tiền chữa cho Hà sắp cạn.

Đêm ở viện K dài như cả thế kỷ. Anh ở cạnh Hà đến khoảng 10 giờ đêm thì xách xe máy ra ngoài Giáp Bát, chạy xe ôm lấy tiền trang trải. Có đêm bị “đầu gấu” đuổi, đánh vì “giành” sân làm ăn. Đuổi chỗ này, Mạnh chạy chỗ khác. Tầm 3 giờ sáng, anh vào viện xem sức khỏe của Hà rồi ra hành lang chợp mắt. Giấc ngủ vật vờ thường xuyên bị đánh thức bởi muỗi, tiếng người đi vệ sinh, mùi hôi thối của toilet bệnh viện. Sáng hôm nào thức dậy, người anh cũng chi chít vết muỗi cắn.

Thay quần áo, lau người, cho Hà ăn, cho Hà đi vệ sinh, thông táo bón cho Hà, cõng Hà đi khắp các phòng của bệnh viện để khám, chụp, truyền hóa chất, một tay Mạnh làm hết. Mẹ đẻ của Hà chỉ ngồi với Hà cho có bạn.

Mạnh cao trên 1m70, người lực lưỡng, Hà 29 kg, như em bé lớp 3, các y bác sĩ tưởng Mạnh đi chăm em gái.

“Chỉ cần em còn sống, anh sẽ cõng em đi khắp thế gian”, anh bảo Hà giữa những vòng ngược xuôi của viện K. Mạnh cõng Hà như thế ròng rã 1 năm 6 tháng…

Cẩm Giang

https://thanhnien.vn/thoi-su/tinh-yeu-cam-dong-chien-thang-ung-thu-xuong-bai-1-cong-em-di-khap-the-gian-533496.html

– Sự sống nảy mầm từ cái chết

11:03 PM – 13/02/2015 Thanh Niên Online

“Mẹ ơi mẹ không có chân à? Con có chân này, sau này con lớn con cõng mẹ đi làm nhé”, Hà ứa nước mắt khi nghe cậu con trai 2 tuổi, Đinh Hải Phong thủ thỉ bên tai mình. Có nằm mơ, chị cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được ngày hôm nay.

Cuối năm 2010, sức khỏe của Hà dần hồi phục. Chị tăng cân, mọc lại tóc, khối u bị khống chế chỉ còn ở mỏm cụt của chiếc chân bị cưa.

Mạnh cõng Hà ra viện. Cả khoa nhi năm ấy có Hà và 2 người khác may mắn sống. Còn lại, 47 người lần lượt chết ngay trong viện, hoặc đưa về quê để chờ chết.

Mạnh đưa Hà về Bắc Giang để bố mẹ đẻ tiện chăm sóc. Anh ở lại Hà Nội, làm tất cả mọi việc, từ xe ôm, bốc vác, sửa chữa để trả tiền thuê nhà, trả nợ những khoản đã vay trước đó, tiền gửi bố mẹ nuôi Hà. Sau cùng, anh quyết định rời Hà Nội, về Bắc Giang “ở rể”, dù có khó khăn nhưng vợ chồng được gần nhau cũng đỡ hơn.

Rải hồ sơ xin việc khắp nơi, Mạnh trúng tuyển vào một công ty của Đài Loan ở đây. Hà dần khỏe hơn.

Năm 2012, Hà có thai. Cả nhà đều khuyên Hà bỏ đứa bé, vì sợ cô vừa truyền lượng lớn hóa chất vào người, sức khỏe yếu, đứa bé sinh ra khó mà lành lặn. Bác sĩ cũng không dám chắc em bé có khỏe mạnh. Hà khóc, và nhất quyết bảo, chị nhất định phải làm mẹ. Mạnh thương vợ, đánh cuộc với ông trời.

Ngày nào Mạnh và Hà cũng trò chuyện với con: “Con yêu ơi, bố mẹ mong con ra đời lắm”.

Một ngày tháng 9.2012, Mạnh run lên từng hồi khi vợ vào phòng sinh mổ. Ngồi bất động từ sáng đến trưa, Mạnh chỉ biết cầu nguyện. Đến khi có tiếng cô y tá bảo Mạnh vào đón con, anh phải tự tay tát mình 2 cái vào má để tin đó là sự thật.

Bé Đinh Hải Phong, nặng 4 kg, khỏe mạnh, khôi ngô. Phong lớn lên, bi bô tập nói, chạy nhảy khắp nhà, con thích ăn dưa hấu nên Mạnh bảo với Hà, nhất định phải gọi con là “bé dưa hấu”. “Bé dưa hấu” từ nhỏ đã được bố dạy dỗ rất nghiêm khắc để không “bắt nạt” mẹ, cháu ăn dặm từ khi 4 tháng tuổi vì mẹ Hà rất ít sữa.

Càng lớn, Phong càng kháu khỉnh, thông minh. Cháu sà vào lòng mẹ, âu yếm: “Mẹ ơi, mẹ không có chân à? Con có chân này, sau này con lớn con cõng mẹ đi làm nhé”. Hà ôm con, nước mắt chảy ra.

Ở đâu có tình yêu, ở đó là sự sống

Hà còn một chân, chị nhảy lò cò trong nhà, đi ra ngoài thì dùng nạng nhưng Mạnh tuyệt đối bảo vợ không phải làm gì, kể cả quét nhà, rửa bát. “Chỉ cần em vui và khỏe thôi. Mọi thứ khác cứ để anh lo”, Mạnh nói với Hà.

Mạnh mỗi ngày phóng xe máy gần 10 km lên thành phố Bắc Giang làm việc. Mỗi sáng anh dậy sớm nhất nhà để giặt quần áo, phơi lên dây, quét nhà cửa, đi chợ, nấu đồ ăn sáng và đồ ăn trưa cho Hà ở nhà, nhắc Hà uống tam thất đầy đủ, đưa con đến lớp, rồi mới đến công ty.

Hà thông minh, giỏi nghiệp vụ, chị mới xin được công việc làm kế toán tại nhà cho một số công ty nhỏ. Cuộc sống của gia đình nhỏ đã đỡ vất vả hơn. Mạnh bảo, anh chị đã vượt qua được những vực thẳm của tuyệt vọng, bước đến sự sống từ cái chết, mọi sự khó khăn bây giờ có thấm vào đâu.

Một gian nhà nhỏ bố mẹ vợ cho Hà và Mạnh đã được anh tu sửa thành một căn hộ ấm áp, tất cả mọi vật dụng đều được để thấp, ngang tầm với Hà. Nhà lúc nào cũng có ổi xanh, xoài xanh – từ khi cưới nhau đến giờ, vì Mạnh biết đấy là món khoái khẩu của vợ.

Anh trồng hoa hồng, hoa thược dược, cây môi son trước cửa để đón Tết đang đến, lại cắm cả một bình cây tài lộc trên bàn làm việc của Hà để chị thấy được thư giãn.

Anh không cho Hà ra ngoài đường. Nhưng những ngày đặc biệt như sinh nhật chồng, chị lén nhờ em gái chở mình ra chợ, tự tay đặt bánh, chọn tấm áo cho chồng, mua rau củ để về 2 mẹ con cùng tự tay nấu một bữa ăn – dù vụng về. Vì vừa làm vừa nhảy lò cò, có khi loạng choạng đổ cả rổ rau…

Mạnh và Hà vẫn cõng nhau đi khắp những nẻo đường làng ở Xuân Phú, Bắc Giang, khắp thôn quê ở Hải Hậu, Nam Định. Họ cõng nhau trên cát của bãi biển Quất Lâm, trên những con đường tấp nập tiếng còi xe của phố phường Hà Nội.

Hà vẫn uống tam thất, thường xuyên trở lại Bệnh viện K để theo dõi bệnh. Kết quả rất khả quan.

Những hành trình của hai vợ chồng không còn đơn độc nữa, họ đã có Hải Phong. Con Hải Phong chạy trước, bố Mạnh cõng mẹ Hà chạy theo sau. Với cả Hà và Mạnh, ở đâu có tình yêu, ở đó là sự sống.

Bác sĩ Ngô Quang Cử (Bệnh viện K2), người trực tiếp điều trị cho Hà đến nay vẫn nhớ như in hình ảnh cô bệnh nhân bé nhỏ và người chồng của chị, anh Đinh Văn Mạnh, ngày ngày cõng chị qua các bậc thang bệnh viện.

Bác sĩ Cử kể lại, Hà được chẩn đoán ung thư xương, phải điều trị bằng hóa chất. Theo bác sĩ Cử, trường hợp của Hà đến nay vẫn là một sự kỳ diệu của y học, đến ông cũng rất khó lý giải. Rất nhiều người bị ung thư xương như Hà nhưng không thể qua khỏi. “Y học chỉ hỗ trợ 50% thôi, Hà là một cô gái bản lĩnh, có nghị lực, nhận được sự yêu thương vô hạn của gia đình, bạn bè, đặc biệt là người chồng, tất cả những điều này đã giúp cô ấy khỏe mạnh trở lại”, bác sĩ Cử nói.

Cẩm Giang

https://thanhnien.vn/thoi-su/tinh-yeu-cam-dong-chien-thang-ung-thu-xuong-bai-2-su-song-nay-mam-tu-cai-chet-533499.html

✽✽✽✽✽✽